Tôi 32 tuổi còn vợ 27 tuổi. Hai chúng tôi mới kết hôn được hơn 2 năm. Ở cơ quan làm sếp, về nhà làm chồng, tôi không cho phép mình có vẻ mệt mỏi hay tỏ rõ bất cứ sự yếu đuối nào. Chuyện vợ chồng riêng tư, tôi càng không muốn tâm sự với bạn bè hay người thân trong gia đình. Chính vì thế mà đành gửi vài dòng tâm sự lên đây, mong các bạn có thể cho tôi lời khuyên đúng đắn.
Cuộc sống của vợ chồng tôi nhìn cũng có vẻ rất ổn. Không phải lo lắng về kinh tế, không có xích mích mẹ chồng - nàng dâu, tôi không cờ bạc, rượu chè, vợ tôi cũng không mải mê đàn đúm. Nói chúng tôi không hạnh phúc cũng không phải, vợ chồng tôi rất ít cãi vã, xích mích. Có lẽ vấn đề nằm ở chỗ cô ấy không hề yêu tôi.
Hai năm về trước khi quyết định cưới cô ấy, tôi cũng biết rõ điều này. Lúc ấy, tôi 30 tuổi còn vợ tôi 25 (Ảnh minh họa)
Hai năm về trước khi quyết định cưới cô ấy, tôi cũng biết rõ điều này. Lúc ấy, tôi 30 tuổi còn vợ tôi 25. Trước đây, ở cái tầm tuổi ấy chúng tôi đều “ế” thật nhưng với xã hội bây giờ, có hoãn lại vài năm nữa mới kết hôn cũng không phải quá muộn màng. Nhưng kể từ năm 27 tuổi, sau khi kết thúc một mối tình quá dài vì bị phản bội, tôi cũng không mấy hứng thú với tình yêu nữa. Cũng có nhiều cô gái đến bên tôi, hời hợt cũng có, sâu sắc cũng có, vì tiền có, vì tình có nhưng mỗi lần như thế, tôi đành cười cười và kín đáo từ chối.
Thế mà không hiểu vì sao, khi nhìn thấy vợ tôi bây giờ, tôi lại thấy… khác. Từ thưở học Trung học tôi đã không giỏi làm văn nên chẳng biết phải diễn tả thế nào. Nhưng những người đã từng yêu rồi sẽ hiểu cho tôi thôi. Đó là một ý nghĩ bật lên trong đầu và cho ta biết: “Chính là cô ấy!”.
Tôi không cho rằng tình cảm của tôi là tình yêu sét đánh. Vì cho đến tận khi có cái cảm giác kể trên, chúng tôi đã quen biết được hơn một năm. Vợ tôi khi ấy kì thực không có gì xuất sắc. Cô ấy là nhân viên dưới quyền nhưng cũng là em họ của một người anh em từ thời Đại học. Cô ấy không quá xinh đẹp, không quá thông minh, chân không dài, dáng không đẹp, quả thật là không có gì nổi bật.
Nhưng cứ như thể mọi chuyện đều được sắp đặt cả rồi, chúng tôi gặp gỡ ở công ty, vài lần vô tình đụng mặt nhau trên phố. Vợ tôi khi đó không suồng sã, không hồ hởi, cô ấy đối xử với tôi chừng mực và tiêu chuẩn hết sức. Thế nhưng khi nhìn thấy cô ấy khóc, tôi lại có cảm giác muốn che chở cho người phụ nữ này cả đời. Tôi không theo đuổi cô ấy, không quà, không hoa, không nhẫn kim cương cũng không lôi cô ấy lên giường rồi bắt cưới.
Tôi không phải tuýp người lãng mạn. Tôi chỉ hỏi cô ấy một câu: “Anh 30 tuổi. Có nhà, có xe, có công việc ổn định, không nghiện hút, không chơi gái, không vợ cũ, không con riêng. Anh không biết mình đã yêu em hay chưa nhưng anh biết rõ mình muốn bảo vệ và che chở cho em. Em không yêu anh cũng được. Như vậy cả hai ta đều công bằng. Chỉ là anh muốn có một gia đình rồi. Em có thể cho anh không ?”. Đã nhiều năm trôi qua, phản ứng trên gương mặt vợ tôi ngày ấy như thế nào, tôi không còn nhớ rõ nữa. Tôi chỉ nhớ cô ấy không nhanh không chậm, khẽ trả lời: “Vâng”.
Thế là chúng tôi bước vào cuộc hôn nhân hiện tại đầy chóng vánh như thế. Đã có nhiều lần tôi tự hỏi liệu mình có đang lựa chọn đúng hay không. Nhưng bất cứ khi nào nhìn thấy vợ, tôi lại chẳng mảy may nghi ngờ gì về quyết định của mình. Tôi không hỏi cô ấy về những chuyện quá khứ, cô ấy cũng không nói. Nói tôi không tò mò là nói dối, tôi rất muốn biết nhưng có một cảm giác gì đó như sợ hãi phải biết mọi chuyện, tôi lựa chọn trốn tránh. Bởi tôi có một linh cảm rất rõ ràng rằng, cô ấy chưa bao giờ quên được người trong quá khứ.
Vài ngày sau khi kết hôn, cô ấy đem đến tặng tôi một món quà. Đó là chiếc thùng chứa gần chục quyển nhật kí cô ấy viết từ năm 12 tuổi cho đến tận năm 25 tuổi. Tôi đã thức cả đêm để đọc không sót một chữ nào. Cô ấy viết rất nhiều, kể về những chuyện linh tinh, từ khi đến trường đến khi về nhà. Nhưng từ năm 17 tuổi trở đi, trong những câu chuyện mà vợ tôi kể, chỉ có một nhân vật nam chính duy nhất. Đó là mối tình đầu của cô ấy, bằng tuổi. Họ yêu nhau không bao lâu rồi chia tay.
Tôi những tưởng kiểu tình cảm vụng trộm, ngây thơ như thế của tuổi học trò sẽ sớm lụi tàn như bao câu chuyện khác. Thế nhưng, vợ tôi cứ yêu cậu ấy mãi. Kể cả khi người con trai đó đã đổi rất nhiều cô bạn gái mới, vợ tôi vẫn tình nguyện ở lại. Thậm chí, họ còn ngủ với nhau. Mối quan hệ ấy kéo dài nhiều năm, suốt từ thời Trung học đến khi tốt nghiệp Đại học vẫn không hề cắt đứt. Nhưng nửa năm về trước (trước khi chúng tôi kết hôn), người đàn ông đó theo gia đình sang châu Âu định cư thì họ ngừng hẳn mọi liên lạc, cả về… thể xác lẫn tinh thần.
Ở trang cuối cùng của quyển nhật kí, cô ấy viết cho tôi một đoạn rất dài. Đại ý rằng cô ấy đã từng có một người đàn ông như thế, yêu anh ta như thế, lên giường với anh ta như thế rồi lại đồng ý lấy tôi như thế. Cô ấy không muốn lừa dối cũng không muốn phải chối bỏ bất cứ điều gì. Cô ấy hy vọng tôi có thể chấp nhận tất cả.
Tôi không ghen. Tôi chỉ cảm thấy chua xót. Đêm đó, đứng ngoài ban công hút thuốc cho đến tận sáng, tôi không biết mình nên làm thế nào. Ly hôn ngay sau vài ngày chung sống hay tiếp tục làm cái bóng vì cô ấy? Nhưng khi bước từ phòng làm việc ra ngoài, thấy bóng lưng vợ tôi tất bật chuẩn bị bữa ăn sáng, tôi thấy lòng mình ấm lại. Tôi nhớ lại những lời mình đã nói khi cầu hôn cô ấy. Cô ấy có thể cho tôi cảm giác của một gia đình, vậy là đủ.
Suốt hai năm ở bên nhau, chúng tôi ở chung nhà, ngủ chung giường nhưng chưa một lần vượt xa hơn những cái nắm tay và ôm hôn. Tôi cảm nhận được sự gượng gạo của vợ tôi mỗi lần tôi định tiến xa hơn. Tôi không muốn ép cô ấy. Thỉnh thoảng chúng tôi cùng dạo phố, đi xem film, hẹn hò như bao cặp đôi khác. Tôi yêu cái cảm giác có thể cầm tay vợ mình đi giữa chỗ đông người, yêu sự yếu đuối của cô ấy mỗi lần cô ấy cuộn tròn trong lòng tôi đầy mỏi mệt. Chính vì những giây phút đó, tôi vờ như không thấy những khoảnh khắc cô ấy bần thần nghĩ ngợi xa xôi. Tôi cũng không biết cả việc ngày nào cô ấy cũng giữ thói quen xem dự báo thời tiết của Madrid. Tôi mặc kệ tất cả. Bởi tôi tin một ngày nào đó cô ấy có thể yêu mình. Tôi biết, chỉ là tôi đang tự an ủi chính mình.
Tôi mặc kệ tất cả. Bởi tôi tin một ngày nào đó cô ấy có thể yêu mình. Tôi biết, chỉ là tôi đang tự an ủi chính mình (Ảnh minh họa)
Có thể cuộc sống cứ trôi qua như vậy mãi cho đến khi tôi vô tình đọc được tin nhắn của bạn thân cô ấy gửi đến. Tin nhắn báo rằng người đàn ông mà cô ấy yêu tha thiết năm xưa, chỉ hai tháng nữa sẽ trở về. Không biết có phải do tôi quá nhạy cảm nhưng cũng từ hôm đó vợ tôi hay cáu kỉnh vô cớ, bực dọc với tôi và những giây phút cô ấy thẫn thờ nhiều hơn trước. Tôi im lặng, vờ như không biết. Tôi thật sự sợ phải khơi tung mọi chuyện ra để rồi chúng tôi không còn có thể vờ vịt ở bên nhau được nữa. Tôi thích cuộc sống của chúng tôi bây giờ, dù tất cả chỉ là một màn kịch.
Tôi biết tính cách của vợ tôi, cô ấy đủ kiêu hãnh và tôn trọng tôi để không bao giờ làm chuyện lén lút sau lưng. Nếu muốn, cô ấy hẳn là sẽ đề nghị chia tay. Đôi lúc, nhìn vợ như bây giờ, tôi từng có ý nghĩ bỏ cuộc. Tôi không biết bản thân còn có đủ sự tự tin để xoay chuyển được tình cảm của cô ấy. Tôi thấy mình như đang cản trở hạnh phúc của chính người phụ nữ mà tôi yêu nhất. Nhưng 2 năm ở bên cô ấy, tôi đã trở nên tham lam hơn so với trước đây quá nhiều. Tôi không chỉ muốn che chở và bảo vệ cho vợ tôi, tôi còn muốn làm cho cô ấy hạnh phúc. Nhưng biết làm thế nào để cô ấy cho tôi một cơ hội để mở cửa trái tim mình ra?