Mấy hôm rồi, chiều nào Trường cũng lên cơn sốt, nằm thiêm thiếp trên chiếc giường tre nơi một nhà dân. Tôi vẫn chạy sang thăm anh mỗi lúc chiều gần tắt nắng. Ái ngại nhìn anh, tôi cũng không biết nói gì để an ủi Trường. Tôi biết Trường vừa sốt, vừa không ăn gì nên lả người đi. Tôi rón rén ngồi xuống một bên, thở dài bất lực, thầm ước ao... một chén cháo nhỏ cho Trường lúc này. Đã mấy ngày rồi vì thiếu gạo nên khẩu phần của anh chị em chỉ là khoai lang luộc. Tôi thẩn thờ ra phía sau nhà, định tìm ít lá nhân sâm bên bờ dậu, vò lấy nước cho Trường uống tạm. Bất chợt tôi nhìn thấy ở góc hè một cái cần câu dựng vào vách. Trong đầu bỗng loé lên một tia hy vọng mới, tôi mừng húm. Một con rô, con trê... biết đâu trời xui đất khiến sẽ có một “bữa tiệc” cho anh.
Tôi vác cần chạy một mạch ra đồng. Nắng chiều đã tắt. Một chút gió thoảng như thế này, cá thường nổi lên mặt nước tìm mồi. Tôi đá chân vào đám cỏ ven đường, chộp được mấy chú cào cào, chọn một con xanh mướt, móc vào lưỡi câu... Bỗng đâu trong không gian tĩnh lặng chiều quê, vang lên mấy tiếng ộp, ộp, ộp... Tôi đứng lại, định thần nhìn quanh. Đúng là tiếng ếch kêu, vừa mơ hồ, huyền hoặc như từ trong chuyện cổ tích, vừa êm đềm như lời vỗ về một tia hy vọng vừa chớm. Tôi rón rén, hồi hộp đi đến gần, nhìn chăm chú xuống ao. Tim tôi lại giật thót vì mấy tiếng ộp ộp thong thả vang lên trong một không gian bình yên. Lẽ nào đang có sự mầu nhiệm của một bà tiên xuống giúp kẻ có lòng? Một mình giữa vắng lặng, tôi nhìn thấy rõ một chú ếch gần bằng nắm tay, đang ngồi lim dim trên chiếc lá súng xanh rờn, ộp ộp thêm mấy tiếng rất thản nhiên.
Tôi là người của ruộng đồng, biết bao lần nghe tiếng ếch kêu thâu đêm như một bản hòa tấu mộc mạc, tầm thường. Nhưng sao chiều nay chỉ lưa thưa vài tiếng, lại đủ sức lay động cả hồn tôi, êm đềm phả vào mối tình đầu của tôi bao cảm giác lâng lâng, bềnh bồng... Tôi đưa cần, thả mồi ngay trước mặt chú ếch hiền từ. Tiếng động nhẹ làm nó mở mắt nhìn con cào cào xanh mướt, rồi nhanh chóng vồ mồi, cũng là lúc tôi nhanh chóng giật mạnh cần câu. Chú ếch dính vào lưỡi câu, tôi đưa tay chụp, nắm chặt lại như sợ vuột mất một cái gì thật quý giá, chạy thẳng một mạch về nhà...
Trường vẫn nằm thiếp trên giường, có lẽ không còn đủ sức nhớ đến tôi. Vừa lúc ấy chị Tám chủ nhà cũng vừa về đến nơi. Thấy tôi đang bằm thịt, chị giương mắt ngạc nhiên. Tôi kể hết sự tình, chị Tám cảm động cười: “Vậy là trời giúp chú Trường đó!”. Chị đi thẳng vào buồng, lấy cho tôi đúng một nắm gạo. Trời ơi, đây là gạo chị để dành phòng khi ốm đau! Tôi hứng chí, chạy ù sang hàng xóm xin tép hành. Lòng tôi đầy phấn chấn khi đứng cạnh nồi cháo nhỏ. Lửa như cũng reo vui một cách khác thường. Mùi cháo chín thơm lồng lộng. Tôi lay khẽ Trường, anh mở mắt nhìn tôi. Rồi anh nhoẻn miệng cười rất trẻ thơ. Ăn được một ít, mồ hôi vã ra, Trường tươi tỉnh lại. Nghe tôi kể, Trường rất xúc động. Vài giọt nước lấm tấm trên má anh, mồ hôi hay nước mắt, tôi cũng không muốn phân biệt trong lúc này...
Đêm ấy tôi lắng vào giấc ngủ chập chờn, hiu hiu nụ cười của Trường. Và cũng từ đêm ấy, tiếng ếch kêu cứ bồng bềnh trong ký ức. Nó vừa thực vừa hư, theo tôi đi suốt những năm dài đạn nổ bom rơi. Cho đến lúc này, tôi vẫn chưa khi nào quên được bát cháo ếch thuở mới yêu nhau.... Tiếng ếch như vẫn kêu ộp ộp đâu đó trong lòng tôi, vẫn bập bềnh nhẹ nhàng như trong một giấc mơ…