Hôm rồi đi nhậu, đang ngồi chơi thì vợ gọi về bảo ‘anh rảnh không, về chở em đi mua sắm tí, mai em đi du lịch, không có bộ đồ nào đẹp để diện, buồn quá’. Nghe vợ nói vậy, tôi gật đầu luôn: “Ừ, đợi anh tí xíu nhé, anh về bây giờ đây, đang dở nhậu với mấy anh bạn. 15 phút nhé”.
Mấy ông bạn há hốc mồm, tròn xoe mắt, quát: “Ơ cái ông này hay nhỉ, vợ gọi thì kệ vợ gọi, đang nhậu lại bảo về là sao? Thích mua sắm thì tự mình đi mà mau, loằng ngoằng thế. Chiều vợ quá nó hư thân mất nết”. Tôi lại bật cười: “Thế mà tôi chưa thấy vợ tôi hư thân mất nết gì đấy mấy ông ạ. Vợ tôi là dạng cực ngoan. Về nhà nấu cơm cho chồng, chiều chồng hết mực. Tôi thích ăn gì vợ cũng chiều, đi đâu cũng thích đi cùng chồng, thế mới lạ. Vợ tôi á, đảm đang nhất làng, ai cũng khen ngợi. Vợ chiều tôi thế, hà cớ gì tôi không chiều vợ?”. Nghe tôi nói vậy, mấy ông bạn lắc đầy nguầy nguậy, có vẻ chán nản hoặc trong lòng cũng đang nghĩ ‘ôi xời, cái lão này đúng là sợ vợ’.
Xin thưa, dù các ông có nói tôi sợ vợ, tôi cũng chẳng nề hà gì. Chỉ là, sợ vợ với chiều vợ là hoàn toàn khác nhau nhé.
Tôi lấy được vợ, đó là cả một sự nỗ lực mấy năm trời. Từ tán tỉnh, chinh phục, tới yêu rồi cưới. Rồi cưới xong, chúng tôi còn tính cả chuyện sinh con đẻ cái. Thời gian làm vợ làm chồng, tôi càng ngưỡng mộ vợ mình. Đúng là, người phụ nữ xinh đẹp, được chiều chuộng như tiểu thư ấy, khi về làm vợ tôi đã thay đổi hẳn. Vợ trở thành bà nội trợ đảm đang, tháo vát, đến cả nhà chồng cũng phải khen ngợi.
Với chồng, vợ chưa một lần to tiếng, cũng không bao giờ cấm đoán tôi. Tôi đi đâu chỉ cần nói với vợ một tiếng là được. Chỉ cần vợ chồng tôn trọng nhau thì chẳng có gì phải giấu giếm.
Sinh ra làm con gái, đi lấy chồng rồi phải sống xa bố mẹ. Có những lúc, thấy vợ khóc vì nhớ mẹ, tôi thấy thương vợ vô cùng. (ảnh minh họa)
Đối với gia đình chồng, vợ cũng chưa từng làm điều gì khiến tôi phật ý. Thật lòng, tôi cảm thấy tin tưởng và yêu thương vợ vô cùng. Vợ chu đáo với tất cả mọi người xung quanh tôi, luôn làm điều khiến tôi hài lòng. Vậy, vợ mình không chiều thì chiều ai, không lẽ chiều vợ hàng xóm à?
Một người vợ mang thai 9 tháng 10 ngày rồi sinh cho tôi một quý tử, tôi cưng nựng như ông hoàng, thử hỏi, vợ có công không. Những tháng ngày vợ mang bầu, mệt mỏi và khó khăn làm sao. Vợ không kêu ca một lời, chỉ cần chồng ở bên, động viên, quan tâm vợ, vậy là vợ đã yên tâm lắm lắm. Vậy mà, thân làm đàn ông, chiều vợ mà các ông ấy lại cười. Các ông ấy không nghĩ, vợ các ông cũng là những người phụ nữ chịu thiệt thòi khi lấy mình.
Sinh ra làm con gái, đi lấy chồng rồi phải sống xa bố mẹ. Có những lúc, thấy vợ khóc vì nhớ mẹ, tôi thấy thương vợ vô cùng. Rồi về nhà chồng, phải gồng mình lên làm sao cho cả nhà được vui vẻ, được lòng mẹ chồng rồi hàng xóm láng giềng nhà chồng. Không tội vợ sao?
Tôi thấy, vợ phải đáng được chiều, phải đáng được chồng yêu và cung phụng. Đừng bao giờ nghĩ, sự hi sinh của người vợ là nhỏ bé. Chỉ có họ mới là người sẵn sàng làm mọi việc vì chồng, sẵn sàng bảo vệ chồng, sẵn sàng yêu thương chồng và có thể quên bản thân vì chồng, vì con.
Sự hi sinh ấy là không thể nào cân đong đo đếm được. Tôi yêu vợ tôi, tôi chiều vợ tôi là tôi sai sao? Đàn bà đáng được chiều, đáng được yêu ngay cả khi họ chưa làm vợ. Và khi đã làm vợ, họ còn xứng đáng được chiều hơn nữa.
Hỡi các ông chồng, hãy chiều vợ mình, hãy yêu vợ bằng tấm lòng chân thành. Vì chỉ có như thế, đàn bà mới thực sự cảm thấy vui và hạnh phúc. Họ đơn giản lắm. Họ chỉ cần được chồng yêu, chồng chiều thì chẳng có gì họ không thể làm vì gia đình này, vì chồng, vì con. Và hơn ai hết, họ xứng đáng có được điều đó.