Chúng tôi là những người ở độ tuổi trưởng thành đến mức chẳng ai có thể tin tình cảm sâu đậm của chúng tôi có thể chấm dứt nhanh chóng ngoại trừ gia đình anh. Anh và tôi yêu nhau, đến lúc cưới gia đình anh nói không hợp tuổi lấy nhau anh sẽ chết sớm.
Anh với tôi chạy theo những nơi người nhà anh đến nhưng kết quả họ nói chúng tôi hợp nhau và cũng có người nói không hợp chỉ cần cúng lễ là không sao cả. Họ khuyên chúng tôi con người sống trên đời còn ở chữ nhân chữ đức chứ thầy bói không phải là thánh sống mà có thể khẳng định đúng 100% được. Anh chuyển ghi âm cùng lời giải thích với gia đình và quyết định cuối cùng anh chỉ được phép lựa chọn một trong hai.
Chúng tôi rơi vào tuyệt vọng. Tôi đến chùa quỳ khóc trước đức Phật cầu xin cho cuộc tình ngang trái, tôi nguyện thay anh gánh chịu hậu quả. Sư thầy thấy tôi trĩu nặng suy tư nói mỗi người sinh ra đều có một số phận gặp được nhau đó là duyên còn phận là do mỗi người có biết cách trân trọng gìn giữ hay không, đức Phật luôn từ bi con ạ. Phật ở trong tâm mỗi người, đức năng thắng số.
|
(ảnh minh họa) |
Tôi nghĩ lại từ khi quen, yêu anh tôi hiểu anh rất nặng nề gia đình, cũng hiểu gánh nặng đè lên vai chúng tôi rất lớn. Tôi thường nói với anh: em rất tôn kính và khâm phục mẹ anh đã nuôi dạy anh trưởng thành. Có mẹ anh mới có anh mới có người để em yêu thương, quan tâm lo lắng, mang lại cho em niềm vui, niềm hạnh phúc. Dù sau này có chuyện gì xảy ra anh cũng đừng bao giờ để mẹ và em lên một con thuyền như thế sẽ rất khó xử anh ạ, nếu không may xảy ra điều đó anh hãy chèo lái con thuyền để em với mẹ lại gần anh hơn để mình cùng nhau chung sức đến bến bờ an toàn anh nhé.
Còn anh cũng động viên gửi cho tôi rất nhiều câu chuyện những bài hát trong album ghép ảnh hai đứa anh làm tặng tôi mang ý nghĩa cả những lời hứa để cùng nắm tay nhau vượt qua đi đến cuối con đường hạnh phúc nhưng đến phút cuối anh nói “anh xin lỗi anh yêu em rất nhiều nhưng anh không thể vượt qua rào cản gia đình. Anh sợ rằng mình sẽ làm khổ em, anh hứa sẽ vẫn mãi bên cạnh quan tâm yêu thương em”.
Anh ơi! Em biết thế nào là tốt cho em, theo anh liệu mọi chuyện có thể dễ dàng quên và bắt đầu lại từ đầu được không khi với em, mọi hạnh phúc đều đã trải qua, cảm nhận được từ khi em gặp anh. Bố mẹ nào cũng yêu thương con cái, trước mắt bố mẹ con cái luôn bé nhỏ để anh lựa chọn bên hiếu bên tình thật chẳng dễ dàng gì. Thâm tâm em cũng nghĩ nếu anh chọn em mà bỏ gia đình lương tâm em cũng không cho phép anh làm như thế còn vì chữ hiếu anh mang tội bất nhân, bất nghĩa em chẳng biết làm sao em hy vọng anh có thể biết dung hòa cả hai để gia đình thấy anh đã thực sự trưởng thành.
Em tin là đức năng thắng số, ông trời không phụ lòng mình, mọi chuyện còn ở phía trước chưa chắc những điều thầy bói nói đã là sự thật tại sao mình phải lo lắng, từ bỏ trước làm gì hả anh? Chuyện đến đâu chúng mình cùng cố gắng vượt qua đến đấy, mình đâu thể ngồi tính chuyện hết cuộc đời mãi sau này được.
Anh ơi, mình hãy sống và nắm giữ những gì trong hiện tại anh nhé. Em nghĩ trong cuộc sống chẳng có ai là hoàn hảo cả, chỉ là chúng ta có dám làm có biết tôn trọng nhau, biết đối nhân xử thế với hai bên gia đình nội ngoại cùng những bạn bè, mối quan hệ xã hội hai đứa để giúp nhau hoàn thiện hơn thôi chứ hợp tuổi hay không không quan trọng lắm anh ạ. Đâu phải cứ hợp tuổi là sống với nhau tốt đâu, nhiều người vẫn chia tay đấy anh. Ngay cả bạn bè chúng ta lấy nhau rất nhiều. Em sinh ra không có quyền lựa chọn cho mình tuổi tác và gia đình như thế nào. Nếu chúng mình có duyên nợ với nhau thì trước sau gì chúng mình cũng đến với nhau, giờ em không đưa ra quyết định gì cả tất cả hãy để lương tâm, tình người, trái tim trong con người anh quyết định. Anh của em rất giỏi, em tin ở anh sẽ không để em phải khổ tâm.
Anh ra đi để tôi lại một mình đối chọi với những tổn thương mất mát, căn bệnh, cùng những câu hỏi đắng lòng của mọi người do anh gây ra. Tôi suy sụp hoàn toàn.
Tôi lặng lẽ bước theo người đồng nghiệp tiếp tục cuộc hành trình của mình ngổn ngang suy nghĩ. Tôi nhận ra người con gái ấy tôi từng dạy múa khi em còn là thiếu nhi. Anh biện minh cho mình bằng cách nói với bạn thân của chúng tôi rằng người con gái đó là đứa em, thật nực cười anh em gì lại nói yêu đương chứ. Tôi ước giá như tôi có thể đứng trước biển hét lên thật to để không phải một mình hằng đêm chịu đựng nhìn lên bầu trời tự hỏi. Lá rời cây vì gió thổi hay cây không muốn giữ lá ở lại....
Theo vietnamnet