Nhìn tờ đơn li hôn trước mặt mà nước mắt em rơi. Có lẽ giờ này anh đang hạnh phúc bên người phụ nữ ấy và chẳng mảy may nghĩ đến em. Nhớ lại khoảng thời gian hẹn hò ngắn ngủi, em tự trách bản thân không suy nghĩ kỹ càng, vội vàng quyết định chuyện hôn nhân để giờ phải ngậm trái đắng.
Lần đầu tiên gặp em, anh đã dò hỏi: “Em biết nấu ăn không?”. Nhắc đến sở thích của mình, em vui vẻ khoe với anh biết bao món ăn từ dân dã đến cầu kỳ. Ánh mắt anh rạng rỡ hẳn lên, luôn miệng khen ai có phước mới lấy được em làm vợ. Em là chị cả trong một gia đình đông em nên ngay từ nhỏ đã giỏi chợ búa, cơm nước, quán xuyến gia đình. Anh tỏ ra yên tâm khi chọn em làm vợ.
Chỉ hai tháng quen nhau, anh đưa em về ra mắt gia đình. Em luôn đinh ninh anh dành tình cảm đặc biệt cho em nên mới đưa em về ra mắt người thân. Ngoài 30 tuổi, em biết anh không còn trẻ để đùa giỡn với tình yêu như những chàng thanh niên mới lớn. Em cứ tự vỗ về mình bằng ý nghĩ “anh yêu em”. Em để cảm xúc của mình lấn át hết lí trí. Mỗi ngày, em nhận ra tình cảm của mình dành cho anh càng sâu sắc hơn. Em cảm động và thầm ngưỡng mộ anh. Vì anh là người có học thức, sự nghiệp thành đạt lại chấp nhận lấy một cô gái chỉ học hết trung cấp, làm công việc bán hàng bình thường với mức lương còi cọc như em.
Biết anh là người khô khan, không lãng mạn nên em chẳng bao giờ dám đòi hỏi quà cáp, thậm chí an phận quanh quẩn với những quán cà phê quen thuộc. Đôi lần thấy anh hờ hững, em có ý trách móc. Anh lấp lửng giải thích: “Tình yêu của người đàn ông trưởng thành cách thể hiện khác với thanh niên trẻ trâu”. Em lại tự lừa dối mình bằng ý nghĩ anh là mẫu đàn ông bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong tình cảm nồng nàn. Khi nào là vợ chồng, anh sẽ toàn tâm, toàn ý với em.
Chỉ khi cưới về, em mới nhận ra sự dửng dưng, vô cảm của anh. Anh không bao giờ để ý đến vợ. Những khi áp lực trong công việc, mệt mỏi trong người, em chỉ nhận được gương mặt lạnh tanh của chồng. Anh chẳng bao giờ để ý đến bất cứ thứ gì xảy ra với em. Ba em ở quê bị bệnh, nhắn em về thăm. Anh giúi vào tay em một ít tiền, xem như là trách nhiệm với nhà vợ. Em cố ý nhắc khéo anh chở em về quê, anh buông một câu vô tình. “Anh bận lắm, không có thời gian đâu”.
Đôi khi em cảm giác như vợ chồng mình là hai mảnh ghép rời rạc trong một bức tranh hôn nhân xám xịt. Chúng ta sống chung nhưng hai người lại có hai thế giới riêng biệt. Mảnh đời tư của anh, em chẳng bao giờ biết đến. Có lần anh say rượu, trở về nhà, lè nhè gọi tên một cô gái lạ. Em gặng hỏi. Anh thật thà khai đó là người yêu cũ. Anh bảo từ trước đến nay chỉ yêu một mình cô gái ấy. Ngày trước vì hiểu lầm, hai người chia tay, cô gái đi lấy chồng. Giờ hôn nhân cô ấy đổ vỡ nên tìm đến anh. Anh thú thật yêu lại người cũ.
Khi nghe chính miệng anh thốt ra câu: “Từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ yêu em”. Mọi thứ quanh em như sụp đổ dưới chân. “Không yêu sao lại cưới?”. Em nói trong nước mắt tủi hờn. Vì anh thấy em có tố chất của một người vợ tốt. Em cho anh cảm giác có một gia đình, có một chốn đi về sau ngày dài làm việc. Từng lời anh nói ra nghe nhẹ nhàng mà sao lòng em lại đau đớn đến vậy.
Giờ thì em đã hiểu được hôn nhân mà không có tình yêu chỉ như “nấm mộ” chôn chung hai người. Em hỏi anh có cách gì cứu vãn hôn nhân của chúng ta không? Anh lắc đầu, nói lời xin lỗi. “Quan điểm sống, tính cách của chúng ta quá khác biệt nhau. Miễn cưỡng sống chung cũng không có hạnh phúc”. Những câu nói của anh như muối xát vào lòng em. Khi em đang yêu anh bằng một tình yêu thật sự nhưng anh lại thấy em không còn phù hợp làm vợ anh nữa. Anh gặp lại tình cũ và tìm mọi cách “đá” bay em ra khỏi cuộc đời anh.
Em không hối hận khi ký vào đơn li hôn. Vì tình yêu không còn thì níu kéo để làm gì? Sau những tổn thương mà anh đã gây ra cho em, em tự rút ra cho mình một bài học cay đắng trong tình yêu và hôn nhân. “Hãy lấy người vì yêu mình mà muốn lấy mình làm vợ, chứ đừng lấy người vì chọn mình làm vợ nên mới yêu mình”. Bởi người đàn ông yêu mình thì sẽ luôn nói cho mình biết khi mình sai lầm, thông cảm cho người bạn đời và cho họ có cơ hội sửa đổi. Còn nếu không có tình yêu, người đàn ông sẽ dễ dàng đẩy mình ra khỏi cuộc đời họ không một lí do, đôi khi bằng những cách rất phũ phàng.
phunuonline.com