Không biết có phải do cái thơm từ mùa bắp đầu tiên mấy chục năm trước vẫn còn quyện trong ký ức. Nhưng cái ngọt thì rõ ràng không bằng bắp ở rẫy.
Ngày xưa, dân trồng bắp ở rẫy quê tôi ai cũng cảm nhận được hễ bắp bẻ xuống đầy hai bao, gánh qua sông về nhà là nó lạt đi. Nhưng chẳng ai biết tại sao. Trái bắp bẻ xuống, không cần lột vỏ, cho vào lửa nướng thẳng trên bếp ăn vừa mềm vừa ngọt hơn trái bắp nướng ở nhà nhiều lắm.
Bây giờ, mới biết tại sao. Bởi vì bắp khi bẻ xuống khỏi cây, lượng đường nhanh chóng chuyển thành tinh bột. Người ta nói mỗi phút của bắp đều đáng giá. Nếu để bắp với nhiệt độ trong phòng thì phân nửa lượng đường trong trái bắp sẽ biến thành tinh bột trong một ngày.
Bắp rẫy ở quê là bắp trỉa hột từ cây mưa đầu tiên của tháng bảy âm lịch. Thường cây mưa tiếp theo phải cả tuần sau mới có. Trong khoảng thời gian này vừa đủ để cây bắp mọc lên và chịu được những cây mưa rải rác tiếp theo. Khi bắp đậu trái chờ thu hoạch thì mùa mưa miền Trung cận kề. Bắp trở thành món chính để nấu các món ăn trên rẫy trong thời gian ở canh khỉ và kéc.
Những trái bắp non bẻ trên cây xuống xắt mỏng ra, trộn với cải tàu bay mà nấu canh suông, nếu rủi cả đêm trước không cắm được con cá nào ở con suối Rễ sau lưng Hòn Chảo, vẫn ngọt đậm đà.
Bắp nấu súp, một món ăn khá thịnh. Ảnh: TL
Bắp ruộng thì cho trái quanh năm. Nên lúc nào gần cổng trường trung học cơ sở Minh Đức, khu chợ Cầu Muối một thời, cũng thấy hai bà bán bắp bày bán buổi sáng. Nếu ở phía đường Trần Hưng Đạo đi tới đường Nguyễn Thái Học, bạn nên chọn mua bắp của bà thứ hai. Bà thứ nhất chảnh, không cho lựa, không cho xem bên trong trái bắp và còn chỉ qua bà thứ hai để mua bắp giạt. Thực ra, muốn mua bắp non, mua bắp của bà thứ hai là hợp lý, vì có bán và bán số lượng vừa ăn cho gia đình, từ năm đến sáu trái, giá vài ba ngàn.
Bắp bây giờ là món vừa mỹ thực vừa dược thực – ngon và tốt cho sức khoẻ, tuy về đến chợ không ngọt như lúc vừa bẻ xuống khỏi cây ngoài đồng. Ở thành phố mà đòi bắp rẫy, ruộng có mà mơ.
Hiệp hội Y khoa Hoa Kỳ đã khám phá ra rằng những người da đỏ bản xứ đã không hề bị bệnh cao huyết áp, cũng không có ai bị xơ vữa động mạch do thức ăn chính của họ thời bây giờ là bắp, vì giàu chất xơ, sinh tố tự nhiên nhóm B, niacin và một số khoáng.
Cháo cá bắp non hôm ấy như bắt gặp lại một cái ngon cũ kỹ. Như được tắm lần thứ hai trong dòng sông thuở ấy, nước vẫn là nước cũ. Mà phải nấu thật lỏng, không thì cháo đặc quánh làm cho bữa ăn mau no, không kịp chầm chậm mà ăn để tận hưởng cái ngon. Một món ăn chế biến đơn giản, nhanh chóng, vì không phải nấu lâu như cháo gạo.
Không chỉ có cháo. Món canh bắp non với rau đắng nấu cá lóc sẽ tạo ra được nhiều vị lạ miệng. Và bắp còn nấu được bao nhiêu món canh khác.
Ừ sao lại quên một món ngon như thế bao lâu nay!