Trái tim của mỗi con người, tự hỏi lòng vì sao có lúc đong đầy tưởng chừng như sắp chực tràn ra bên ngoài, nhưng cũng có lúc trống trải đến vô bờ, cứ như không bao giờ tìm thấy được giới hạn của sự vắng lặng!?
Trái tim của mỗi con người, tự hỏi lòng vì sao có lúc đong đầy tưởng chừng như sắp chực tràn ra bên ngoài, nhưng cũng có lúc trống trải đến vô bờ, cứ như không bao giờ tìm thấy được giới hạn của sự vắng lặng!?
Những bản nhạc về tình yêu như cấu xé trong lòng người những vết cứa rất rát, rất dày và rất sâu. Có lẽ, con người thực sự là những kẻ yếu mềm. Họ có thể oang miệng nói với cả thế giới rằng họ không sợ bất kỳ thứ gì hết – và điều đó đúng, nhưng chỉ cần một cái chạm nhẹ vào trong tim thôi, họ chết. Một cái chết thật lạnh lùng và đáng sợ. Sự tổn thương về mặt tinh thần lúc nào cũng “nhẹ nhàng” hơn sự tổn thương về mặt thể xác. Nhưng chúng sâu và tồn tại trong một khoảng thời gian rất dài, thậm chí là dẫu khi ta ngỡ rằng chúng đã lành lại, nhưng một ngày nào đấy ký ức chợt tràn về, chúng bỗng nhiên bộc phát.
Những-vết-thương-có-máu-chảy, chúng thực chất chỉ cần những món thuốc để làm lành, ghê gớm lắm là nửa tháng hay một năm, hoặc cùng cực cũng chỉ là vài vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa. Nhưng chí ít, chúng sẽ không đau một cách dài lâu.
Còn vết thương lòng ư? Thử hỏi ai đủ kiên nhẫn để xóa đi những thương nhớ nghìn trùng? Thử hỏi ai đủ mông lung để quên đi những niềm tiếc nuối của ngày hôm qua? Thử hỏi ai đủ tài ba để tự xoa lòng và lau khô những giọt nước mắt? Tất cả đó không phải là những nỗi đau có thể la hét hay thét gào trong điên loạn. Vì dù có, cả thế giới cũng sẽ chẳng ai thông cảm mà đưa tay đến phía bạn cả. Họ cười, cười vì sự yếu mềm của một kẻ ngu ngốc.
Đừng ngoan cố đứng yên tại một vị trí trên con đường, khư khư ôm lấy những niềm thương móp méo không nên hình, nên dạng.
Cuộc đời con người thi thoảng đơn giản biết mấy. Cũng như tôi của ngày hiện tại, sống và cười vì những thứ mà mình nhận được mỗi ngày, cho dù chúng chỉ là một chút ôxy mà bất kỳ ai cũng có thể có được, nhưng không phải ai cũng cảm nhận được.
Sự mất đi và có được thực chất cũng do bản thân con người tự đặt gánh nặng mà thôi. Bản chất của con người vốn không thể có gì cả, cho dù chỉ là một thân xác gồm bốn cái chi, một cái đầu và phần thân. Nhưng tạo hóa không những ơn đức ban cho con người những thứ về thể xác, mà còn là một thế giới tình cảm thật phong phú cùng một bộ não thông minh vô cùng. Thế mà ước lượng, chẳng đến 1/4 nhân loại hiểu được điều đó. Họ được sinh ra, một cách đầy đặn và bình thường, và họ than khóc vì không có nhà để ở, không có cha không có mẹ, không có tiền bạc…
Tệ hại hơn, một số kẻ khi may mắn có được một cuộc sống đủ đầy lại than trách vì cha mẹ họ không giàu có như thuở bé họ từng nghĩ, họ không được chu cấp đầy đủ tiền bạc để phục vụ cho những thú vui đáo để cho bản thân, họ không được mua cái này, không được chơi cái nọ…
Có lẽ trong cuộc đời này, tôi cũng đã đánh mất không ít thứ quan trọng. Có thể là thời gian, là bạn bè, là lòng tin, là tình thương,… Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn phải sống! Sống để biết đời vuông hay tròn, sống để thấy đời cong hay thẳng. Thượng Đế ban tặng cho con người cuộc sống không phải để họ tự tiện “tiêu xài” một cách lãng phí, mà là tận hưởng từng phút giây một cách trọn vẹn những xúc cảm hỉ, nộ, ái, ố của một con người.
Thời gian qua đi, không ai lấy lại được. Và giả như một kẻ chỉ biết tiếc nuối cho quá khứ thì xem ra cũng không khác gì tự đánh mất đi hiện tại là bao. Cho nên, hãy cứ sống vì tương lai, vì hiện tại, vì những xúc cảm làm nên một cuộc đời”no đủ”, đừng ngoan cố đứng yên tại một vị trí trên con đường, khư khư ôm lấy những niềm thương móp méo không nên hình, nên dạng.
Theo Ione