Từ nấu cơm, sửa điện, đến sửa xe… chẳng có gì là anh không biết. Đã thế, anh lại còn ngoan hiền, lễ phép. Ngày đầu anh ra mắt gia đình tôi, bố mẹ tôi suýt ngất vì không nghĩ tôi lại kiếm được một anh người yêu tốt như vậy. Bố mẹ chỉ lo anh chán tôi rồi bỏ, còn tôi thì chẳng bao giờ sợ anh bỏ tôi, dù tôi là một đứa “cho cũng không ai thèm lấy” như lời mẹ tôi phán.
Đúng là anh không bỏ tôi thật, mà là tôi bỏ anh. Ra trường đi làm được 3 tháng thì tôi nói lời chia tay dù trước khi tốt nghiệp 2 bên gia đình đã tính đến chuyện cưới xin. Lý do là vì tôi không thể cưỡng lại sức hút của anh chàng đồng nghiệp cùng công ty. Biết chuyện, bố mẹ tôi làm ầm lên.
|
Yêu đơn phương chồng mình... |
Một số bạn bè còn nói cho tôi biết anh chàng đồng nghiệp của tôi đào hoa lắm, list bạn gái dài cả cây số. Vốn tính bướng bỉnh, bố mẹ, mọi người càng cản tôi càng không nghe. Lúc đó tôi – một đứa con gái chưa va chạm với đời bao giờ – nghĩ đơn giản “Yêu là cưới”, “anh ấy yêu nhiều nhưng cuối cùng đã chọn mình đấy thôi”. Tôi nhanh chóng làm đám cưới với người-tôi-yêu trong sự bất ngờ của bạn bè và buồn bã của bố mẹ.
“Đời con con quyết. Sướng khổ con chịu” – Tôi đã từng hùng hồn tuyên bố như vậy với bố mẹ khi làm đám cưới. Và ngay đêm tân hôn, tôi đã biết thế nào là những giọt nước mắt cay đắng.
Sau phút giây đê mê thăng hoa, tôi ngỡ ngàng khi vừa nằm trong vòng tay chồng, vừa nghe anh kể… chiến tích có bao nhiêu cô từng ái ân với anh trên chính chiếc giường này. Đêm đó, tôi nén tiếng khóc, nước mắt cứ thế rơi ướt đẫm gối. 4 giờ sáng, tôi thôi không khóc nữa, cười mỉm và quay sang ôm chồng đang ngáy o o: “Ừ, mọi thứ đã là quá khứ rồi, giờ anh là của mình”.
Nhưng tôi đã nhầm. Khi tôi có bầu con trai đầu lòng, tôi nghe loáng thoáng mọi người bàn tán chồng tôi đang qua lại với một chị hơn 3 tuổi cùng công ty của tôi và chồng tôi. Tôi không tin, gặng hỏi anh. Một lần nữa, anh khiến tôi đứng hình khi không hề phủ nhận, mà còn kể rất thản nhiên: “Đúng rồi, em có bầu anh cũng phải tìm nơi giải quyết nhu cầu chứ. Em phải thấy may là anh nghĩ cho em, không quan hệ lăng nhăng với cave đấy”.
Tôi lên mạng tìm đọc những tâm sự của các chị em khác cũng trong hoàn cảnh như tôi: người thì quyết tâm bỏ, người chọn ở lại bởi lo cho con cái, gia đình. Còn tôi, tôi thấy đau nhói khi nghĩ đến chuyện bỏ chồng. Không phải tôi sợ bố mẹ tôi buồn, không phải tôi sợ sự dị nghị của đồng nghiệp, bạn bè, hàng xóm, mà là tôi sợ… mất anh.Nỗi khổ tâm của tôi tất nhiên tôi không dám nói với bố mẹ. Kể cho 2 đứa bạn thân thì chúng nó cứ ôm tôi mà khóc. Chúng nó bảo tôi bỏ chồng đi, với bản tính đào hoa của chồng tôi tôi sẽ khổ cả đời. Tôi suy nghĩ rất nhiều, đêm nào gối cũng ướt đẫm nước mắt.
Thật nực cười phải không. Một ông chồng chưa bao giờ quan tâm xem tôi nghĩ gì, muốn gì, hết giờ làm ở công ty thì đi đá bóng, nhậu nhẹt với bạn bè, kệ vợ ở nhà ra sao thì ra. Anh không đánh đập, nặng lời hay quát mắng tôi, nhưng cái cách anh coi vợ anh chỉ là người sống chung nhà khiến tôi đau khổ.
Nói một cách cay đắng, anh chỉ là chồng tôi khi ở trên giường. Vậy mà tôi vẫn yêu anh, sợ mất anh là sao? Ngày nào tôi cũng nấu cơm, trông ngóng chờ anh về. Không dám nhắn tin gọi điện vì sợ anh cáu. Hôm nào anh về sớm một chút là tôi mừng rỡ như đứa con đón mẹ đi chợ về.
Đêm đến, sau mỗi lần ân ái tôi đều cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện. Dù hạnh phúc ấy chỉ thoảng qua như một cơn gió, còn nước mắt lúc nào cũng chỉ trực trào ra.
Theo phunutoday.