Anh bảo “không đi làm thì tháng cho 3 triệu. Thế là quá đủ rồi, ở nhà tiêu gì mà hết lắm. Tiền còn bao nhiêu việc, không kiếm được tiền thì cố mà tiết kiệm cho ra trò’. Nói rồi, chồng đáp một cái nhìn khó chịu về phía tôi giống như tôi là kẻ ngoài hành tinh chuyên đi bòn rút tiền của người khác.
Lấy nhau được 2 năm, tôi ở nhà không đi làm vì sinh con. Và cũng từ khi sinh con, công việc không dễ kiếm. Tôi học chuyên ngành khó xin việc nên đi đâu người ta cũng đòi hỏi có kinh nghiệm. Vả lại, vì tôi có con nhỏ nên họ biết và không trọng dụng. Nhiều công ty họ tránh người nuôi con nhỏ vì nghĩ, người có con nhỏ khó lòng chu toàn công việc, toàn đi muộn về sớm. Tôi cũng chấp nhận chuyên này, với nghĩ, chồng mình cũng kiếm ra tiền, không khó khăn gì nên cứ ở nhà một thời gian, chăm con, khi nào con cứng cáp cho đi học được thì hãy tính chuyện đi làm.
Ban đầu bàn với chồng như thế, anh ưng ý lắm. Anh bảo, đi làm làm gì, ở nhà trông con cho co khỏe, rồi anh kiếm tiền nuôi vợ con. Thấy chồng hào hứng như vậy, tôi cũng yên tâm. Nhưng chỉ được gần 1 năm, anh bắt đầu thay tính đổi nết.
Lương bây giờ thì cao mà chồng không đưa cho vợ tiết kiệm, sợ vợ cuỗm mất tiền hay sao mà cứ ki ke. (ảnh minh họa)
Ban đầu, anh đưa cho tôi và con hàng tháng 3 triệu, tôi tiêu pha tiết kiệm cũng được. Nhưng từ khi lương anh tăng lên tới gần 2 chục triệu, tháng nào anh cũng chỉ đưa như thế. Có khi con ốm, con đau, tôi không có tiền mua thuốc cho con. Vì thời buổi này, cái gì cũng đắt. Có khi vài triệu chỉ đủ mua sữa cho con. 3 triệu thì tiêu được mấy, đó là chưa kể đến chuyện những khoản phát sinh.
Lương bây giờ thì cao mà chồng không đưa cho vợ tiết kiệm, sợ vợ cuỗm mất tiền hay sao mà cứ ki ke. Có phải, nếu anh thật lòng tin tưởng và yêu tôi, anh sẽ đưa cho tôi quản tiền, hoặc ít ra tháng cũng đưa cho vợ chục triệu, tiêu pha bao nhiêu còn tiết kiệm, sau này vợ chồng làm việc lớn. Bây giờ thì anh ăn diện, quần áo lụa là, sang trọng, nhìn như người đàn ông thành đạt kiểu nhà lầu xe hơi. Còn vợ anh thì nheo nhóc, khổ sở. Đòi anh vài đồng thì anh cau có mặt mày, khó chịu, bực bội. Nói thật, tôi chán nản vì chồng lắm, anh không yêu vợ, thương con lại còn không có trách nhiệm, chỉ tính đến tiền. Thế mà tôi sinh thêm đứa thứ hai thì không biết anh thế nào đây?!
Con còn nhỏ, tôi chỉ muốn đi làm nhưng không được. Đúng là, dù là vợ hay chồng, chẳng gì bằng mình tự kiếm tiền, tự mình tiết kiệm. Chồng con phụ cấp cho mình cũng chỉ là chuyện đồng một, đồng hai chứ đâu có thể nuôi mình cả đời được. Với lại, ăn bám cũng không sung sướng gì, cái cảm giác phải ngửa tay xin tiền hàng tháng, quả thật chán nản vô cùng.
Đúng là phụ nữ thật khổ. Sinh ra, lớn lên, đi lấy chồng về phục vụ nhà chồng. Rồi sinh con, đẻ cái, thế là cuộc sống vô tư chấm dứt. (ảnh minh họa)
Bây giờ, chỉ mong sao con lớn nhanh, rồi tự mình đi xin việc, làm gì cũng được. Bây giờ bỏ con đi thì không đành. Với người chồng không tin tưởng vợ như thế này, liệu rồi có hạnh phúc bền lâu được không?
Đúng là phụ nữ thật khổ. Sinh ra, lớn lên, đi lấy chồng về phục vụ nhà chồng. Rồi sinh con, đẻ cái, thế là cuộc sống vô tư chấm dứt. Chỉ lao vào chăm con, chăm chồng. Phụ nữ ao ước có người chồng tốt, ổn định kinh tế để mình không phải vất vả. Nhưng người chồng như chồng tôi bây giờ thực sự chỉ khiến tôi buồn bực trong lòng, áp lực chồng chất áp lực. Không còn lời nào để nói, tôi buồn lắm rồi. 3 triệu với anh là to sao khi anh kiếm được 2 chục triệu một tháng. Vợ anh không đi làm mà anh lại không muốn chu cấp đầy đủ cho vợ, anh dành tiền để làm gì trong khi vợ con anh thiếu thốn, khó khăn. Thật sự, anh không đáng mặt làm chồng…