Tôi năm nay 28 tuổi, tuy chưa đến mức xếp vào hàng “tồn kho” nhưng nguy cơ ế cũng rất cao. Cả công ty chỉ còn tôi với cô Hồng 45 tuổi phụ trách bếp ăn là chưa có chồng. Một phần vì công ty tôi nhiều nữ nên khó để tìm người yêu trong cùng chỗ làm, nhưng nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tình trạng “lẻ bóng” của tôi đến giờ phần nhiều là do tôi.
Chắc hẳn nhiều bạn sẽ nghĩ rằng tôi kén cá chọn canh, nhưng không phải vậy. Tôi có vẻ ngoài không ưa nhìn nếu không muốn nói là “cá sấu chúa”. Dù đã đầu tư nhiều tiền vào công cuộc làm đẹp và ăn mặc nhưng cũng không cải thiện được là bao. Tôi cũng nghĩ đến việc thẩm mỹ nhưng lại sợ đau và để lại di chứng nên lại chùn bước.
Sốt ruột tìm người yêu…(Ảnh minh hoạ)
Tuổi xuân ngày càng rời xa mà tôi mà một nửa vẫn chưa xuất hiện khiến tôi ngày càng sốt ruột. Tôi ngại nhờ người mai mối vì khá “mất giá” nên việc có bạn trai lại càng xa vời.
Cho đến một ngày, công ty tôi có một chàng trai mới chuyển về, làm cùng phòng ý tưởng với tôi. Đó là Vương, cậu chàng khá đẹp trai và kém tôi hai tuổi. Vương khéo léo, ăn nói lại có duyên nên được lòng nhiều người. Đợt vừa rồi công ty tôi có một hợp đồng lớn, tôi và Vương thường xuyên phải ở lại tăng ca cùng nhau. Tiếp xúc nhiều, tôi càng nhìn thấy nhiều điểm tốt của Vương và dần phải lòng cậu ấy.
Tôi không dám “tấn công” Vương vì nghĩ một chàng trai như thế sao có thể phải lòng mình. Thế nên, ngày Vương thổ lộ tình cảm, tôi như vỡ oà trong sung sướng. Mọi chuyện đến với tôi như một giấc mơ, tôi cảm thấy thời gian độc thân kia thật xứng đáng để tôi có thể gặp được cậu ấy.
Từ ngày yêu Vương, tôi cố gắng rất nhiều. Tôi dành hết thời gian mình có để chăm lo cho cậu ấy: nấu bữa sáng, giặt đồ,… tôi đều làm. Tôi biết mình không xứng về ngoại hình với Vương, gia đình cũng không giàu có nên tôi phải nỗ lực hơn các khoản khác để Vương có thể tự hào có người yêu đảm.
Tôi tin Vương yêu tôi thật lòng vì tôi không có gì để lợi dụng: không nhan sắc, không tiền bạc, tôi chỉ có tấm lòng và tình cảm chân thành nhất dành cho cậu ấy.
Bên nhau, Vương thường hay đòi hỏi “chuyện ấy” khá kỳ quặc nhưng tôi vẫn chiều theo dù không muốn. Tiền tôi kiếm được không nhiều nhưng đủ để tôi sống thoải mái, giờ tôi dành phần lớn để mua đồ cho Vương, thi thoảng còn dúi thêm cho chàng dăm bảy trăm để tiêu vặt.
Mỗi lần giận nhau, không bao giờ Vương làm hoà trước dù cậu ấy sai, người xuống nước luôn là tôi. Có những buổi hẹn hò, tôi ngồi đợi đế nửa buổi chẳng thấy Vương đâu, tôi gọi điện thì anh bảo đi nhậu mà quên mất, tôi buồn nhưng vẫn bỏ qua. Nhiều người bảo tôi dại nhưng thực ra, tôi muốn bảo vệ tình cảm mà khó khăn lắm mình mới tìm thấy này.
Mai là kỷ niệm 100 ngày yêu nhau của chúng tôi. Chuẩn bị cho anh ấy một cái bánh gato thật xinh, một đôi giày thật đẹp mà tôi phải tiết kiệm nửa tháng lương, diện vào bộ trang phục đẹp nhất của mình, tôi vui vẻ đến chỗ hẹn. Đợi gần 30 phút vẫn chưa thấy Vương đến, tôi gọi cho anh. Hi vọng anh không quên mất ngày kỷ niệm của chúng tôi, hôm qua tôi đã nhắc đi nhắc lại với anh rồi mà.
Vương không nghe máy, anh chỉ nhắn tin lại cho tôi “anh đang đi có việc với bạn” qua viber. Đọc tin nhắn mà tôi tức muốn đánh người, sao anh có thể quá đáng như thế? Tôi chú ý đến phần hiển thị trên viber ở phần vị trí, anh thường để định vị do tôi yêu cầu vì muốn biết anh ở đâu khi không có tôi.
Mọi khi thì không sao, nhưng lần này tôi rất bực vì anh lại đi nhậu vào ngày kỷ niệm của chúng tôi, tôi muốn đến tận nơi để “xả giận”.
Đi xe đến điểm báo trên máy điện thoại, tôi nhận ra ngay dáng anh bên bàn nhậu với đám chiến hữu. “Xấu chàng thì hổ ai”, lúc đầu đến tôi khá hùng hổ, giờ tôi lại hơi chùn bước, tôi sợ sẽ làm Vương cáu. Nhẹ nhàng ngồi xuống bàn gần anh, tôi đoán không ai nhận ra mình vì hôm nay tôi trang điểm và ăn mặc rất khác nên không thấy tiếng ai gọi lại.
“Cá sấu chúa nhà mày vừa gọi à, tao vẫn không hiểu sao mày lại cặp với cái bà xấu thế?”, tiếng một cậu bạn của Vương oang oang. Tôi đứng hình trước lời nói của cậu ta, chỉ thấy Vương cười vang: “Bọn mày biết một mà không biết hai, bà ấy xấu nhưng bù lại, cực nhiều điểm hữu dụng”.
Theo Phunutoday