Tôi thật sự xấu hổ khi phải thú nhận điều ấy. Bởi, như các cụ thường nói: Xấu chàng thì hổ ai. Làm vợ, nào ai muốn vạch áo cho người xem lưng, đem chồng bêu riếu trước bàn dân thiên hạ. Nhưng, với tôi thì khác. Lý do duy nhất khiến tôi vẫn phải sống chung mái nhà với người đàn ông mà tôi vẫn đang gọi là chồng ấy-buồn thay không phải vì tình yêu mà vì tôi không có con đường nào để thoát ra cả.
Chồng tôi hơn 40 tuổi. Anh đã có bằng thạc sĩ và chỉ 1 năm nữa thôi sẽ hoàn thành nghiên cứu sinh tiến sĩ. ở cơ quan, anh là trưởng phòng có năng lực. Dưới anh có cả trăm nhân viên. Trong mắt đồng nghiệp nữ, anh còn là một người đàn ông ga lăng, rất biết chiều chuộng, nhún nhường chị em. Không ít người xuýt xoa ghen tị với hạnh phúc của tôi. Họ đem các ông chồng ra so sánh với nhau và càng có lý do để bầu chồng tôi là người đàn ông hoàn hảo nhất quả đất. Duy chỉ có một điều, họ không hề biết-là chồng tôi có tính “cuồng yêu” vô cùng đáng sợ.
Thời sinh viên, tôi không phải là hoa khôi, nhưng cũng là cô gái ưa nhìn. Xung quanh tôi có khá nhiều chàng trai hâm mộ. Nhưng, cho đến khi anh xuất hiện, thì chỉ sau một thời gian ngắn, họ đều bị đánh bại. Đố ai có thể kiên trì “cưa” tôi như anh. Dù ở cách tôi tới gần 20 km, nhưng từ mờ sáng, anh đã tới nhà để đưa tôi tới trường. Trưa, anh phi từ cơ quan đến đưa tôi đi ăn. Chiều, anh lại tới đón tôi về rồi mới quay ngược về nhà. Một ngày, dễ anh phải đi đi lại lại đến cả 50 km vì tôi.
Có lần, vì một vài xích mích nhỏ mà tôi dỗi, đòi “đuổi” anh về. Anh xin lỗi tôi mãi không được bèn tuyên bố, nếu tôi không đi, anh sẽ “đứng im như thóc” trước cổng nhà tôi cho tới chết. Tôi cười thầm bỏ lên phòng, tắt đèn đi ngủ. Gần sáng tỉnh giấc, tôi chợt nhớ ra anh, bèn tò mò ngó đầu ra cửa sổ xem thực hư ra sao. Tôi suýt ngất khi thấy anh vẫn đứng ở đó, giữa lúc trời lạnh giá. Những gì tôi có thể là bật khóc vì cảm động và thấy hạnh phúc khi có người chung tình với mình đến thế. Sau này tôi biết sai thì đã muộn.
Vì anh quá nhiệt tình và năng qua lại nên cả gia đình tôi cũng đã coi anh như con trong nhà. Bố mẹ tôi đồng ý để chúng tôi yêu nhau. Gia đình anh cũng không chê trách tôi điểm gì, còn hẹn tôi sau khi ra trường thì làm đám cưới. Thấy tình yêu của mình quá thuận lợi, lại rất tin vào tình cảm của anh dành cho, tôi chẳng còn gì phải đề phòng mà dâng hiến cho anh tất cả. Chúng tôi không sống như vợ chồng một cách công khai, chỉ là thi thoảng đi chơi thì có quan hệ tình dục. Tôi không nghĩ xa xôi nhiều mà chỉ nghĩ rằng, đó là cách thể hiện tình yêu của hai đứa.
Sự việc cứ vậy cho đến một ngày, cuộc sống của tôi xuất hiện một người đàn ông. Anh ta là anh trai cô bạn thân học với tôi từ thời tiểu học. Chúng tôi đã biết nhau từ rất lâu rồi, sau vì anh ra nước ngoài lập nghiệp nên không còn liên lạc. Khi anh về nước, bạn đã mời tôi đến nhà ăn cơm mừng. Sau đó thì chúng tôi qua lại với nhau thường xuyên. Xa nhau lâu nhưng kỷ niệm ấu thơ vẫn vẹn nguyên. Anh quý tôi và tôi vẫn quý anh như ngày nào. Chuyện chỉ có vậy.
Thế nhưng, chỉ nghe tin tôi đi chơi với một người đàn ông lạ, người yêu tôi trở nên điên cuồng. Anh dò hỏi nhưng tôi chỉ nói sự thật. Cho rằng tôi đã cố tình ngụy biện để phản bội anh, trong lúc nóng giận, anh đã túm tóc, tát tôi 3 cái.
Tôi đến với anh bằng tình yêu, sao anh lại nỡ dùng chính những khoảnh khắc với tôi là vô cùng thiêng liêng, trong sáng đó để tống tình tôi. (ảnh minh họa)
Sự việc khiến tôi choáng váng. Sau đó, sâu chuỗi các sự kiện tôi dần hiểu anh không phải là người đàn ông bình thường. Hôm nay là đánh, mai này, rất có thể, anh sẽ giết chết tôi vì những việc không đâu. Tôi cũng là con người, làm sao có thể mãi mãi không được giao tiếp với ai khác giới ngoài anh. Và tôi bắt đầu muốn chấm dứt chuyện tình cảm bằng cách xa dần anh. Thay vì để anh đưa đón, tôi đòi tự đi xe một mình. Tối tối, tôi cũng không ngoan ngoãn ngồi nhà như anh mong muốn mà cũng ra ngoài chơi, dù rằng tôi chỉ dám đi với các bạn nữ. Tôi muốn anh quen dần với việc không có tôi bên cạnh. Quen cả với việc không phải lúc nào tôi cũng nghe theo sự sắp đặt của anh. Dần dà, chúng tôi sẽ chia tay nhau trong hòa bình, anh đi đường anh, còn tôi có cuộc sống của riêng tôi, cho dù tôi chưa biết đến lúc nào mới có tình yêu mới.
Nhưng, chỉ manh nha nghĩ vậy thì tôi đã bị anh làm cho chết khiếp. Anh tuyên bố đang có trong tay rất nhiều clip quay cảnh ân ái giữa chúng tôi. Nếu tôi dám bỏ, anh sẽ tung clip lên mạng, gửi cho bạn bè trường học, bố mẹ, họ hàng của tôi. Tôi sợ hãi vô cùng không hiểu anh rắp tâm quay phim tôi từ lúc nào và để làm gì. Tôi đến với anh bằng tình yêu, sao anh lại nỡ dùng chính những khoảnh khắc với tôi là vô cùng thiêng liêng, trong sáng đó để tống tình tôi.
Sợ bị anh bêu riếu, tôi buộc phải làm lành. Anh cũng nguôi dần nhưng tôi cảm thấy anh xử sự đáng sợ hơn. Lúc thì anh rủ rỉ bên tai tôi rằng, anh ghi hình tôi chỉ vì yêu tôi, muốn “ngắm” tôi đến tận cùng ngay cả khi không có tôi bên cạnh. (nói ra điều này anh càng khiến tôi thấy anh bệnh hoạn). Nhưng, khi cáu lên, thì anh nói sẽ dùng những tấm hình đó để trói buộc tôi cả đời, cả kiếp này phải sống bên anh. Bất kỳ chàng trai nào dám “xáp vô” tôi, dù chỉ là cái cầm tay thoảng qua anh cũng biết và sẽ giết chết hắn.
Cứ như vậy, tôi không còn dám yêu ai. Sau đó, chúng tôi làm đám cưới. Tôi trở thành vợ anh trong sự sợ hãi ghê gớm không biết giãi bày cùng ai. Cho tới giờ, khi đã thực sự “sở hữu” tôi rồi, anh vẫn không để tôi được yên. Bề ngoài, ai cũng khen anh yêu vợ, biết chăm con. Nhưng, có ai trong hoàn cảnh của tôi mới thấy bí bách thế nào. Tôi đã sinh cho anh 2 đứa con, đã chung thủy với anh từng đó năm trời nhưng trong đầu anh, lúc nào cũng nghĩ đến tình huống tôi đang có bồ.
Anh “lệnh” cho tôi về tới nhà là phải nộp điện thoại để anh quản lý. Anh sẽ là người nghe và xem toàn bộ tin nhắn nếu có gửi tới máy của tôi. Email của tôi anh cũng tự lập, tự đánh password để kiểm tra hàng ngày. Anh cho mình quyền xục sạo, đọc mọi thư từ của tôi. Anh cũng nắm giữ toàn bộ danh sách, địa chỉ, điện thoại của nhân viên trong công ty tôi. Chỉ cần tôi “dám” tan làm về muộn mà anh không được biết thì ngay lập tức, anh sẽ gọi điện tứ tán khắp nơi, từ bảo vệ tới giám đốc công ty chỉ để “chất vấn” xem hôm nay tôi đã làm gì, đi với ai, có biểu hiện gì khác lạ. Nói tóm lại, anh đủ sức làm tôi xấu hổ tới mức ê chề mà không dám… nghĩ tới việc phản bội anh.
Để yên cửa ấm nhà, tôi đành phải nhịn. Tôi câm lặng biến mình thành vật sở hữu của chồng. Nhưng, cứ nghĩ đến chặng đường mấy chục năm phía trước, nếu cứ phải sống như thế, chắc tôi sẽ chết vì kiệt sức mất.
Thu Hoài (Hải Phòng)