Tôi gặp một cô gái tuyệt vời tại CLB tennis, là nhân viên maketting. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn khéo giao tiếp, khá tinh tế, tâm lý. Sau khoảng một tháng quen nhau, chúng tôi đã hò hẹn. Tôi thực sự rất yêu cô ấy.
Tôi là một giám đốc công ty kinh doanh, đủ kinh tế để lo cuộc sống cho cô ấy. Tuy nhiên khi tôi đề nghị về sống chung với nhau thì cô ấy từ chối. Cô ấy cho biết còn phải nuôi mẹ già, em dại dưới quê, cần phải độc lập để kiếm sống thêm một thời gian nữa. Điều đó khiến tôi càng trân trọng cô ấy.
Nhưng gần đây, tôi bắt gặp cô ấy đôi co với một người đàn ông – từng là bạn làm ăn của tôi. Tôi nghe cô ấy quát lên: “Tôi không sống như vậy nữa, xin anh để tôi yên”. Khi tôi tra hỏi, người yêu tôi đã thú nhận cách đây hai năm đã trót có quan hệ ngắn hạn với anh ta, nhưng sau đó không phù hợp nên đã chia tay. Anh ta vẫn tiếp tục quấy rối cô. Tuy tôi biết trước tôi, cô ấy cũng đã có người yêu nhưng tôi vẫn suy sụp, đòi chia tay cô ấy.
Cô ấy ốm liệt giường bỏ ăn nên bạn cô ấy đã gọi cho tôi. Vì nhớ nhung nên tôi cũng tha thứ, mong muốn bắt đầu lại từ đầu. Nhưng tình yêu của tôi không bao giờ giống như trước nữa. Tôi luôn dằn vặt, tra hỏi cô ấy, đồng thời nghi ngờ tất cả mọi việc cô ấy làm. Sau khi đến gặp người đàn ông tôi đã bắt gặp cãi nhau với cô ấy, tôi phát hiện ra một sự thật tê tái: người yêu tôi thực ra là gái bao. Cô ấy hộ tống các đối tác với nhiệm vụ làm “bạn gái”. Khách hàng sẽ trả cô ấy vài triệu đến vài chục triệu, tùy theo chuyến đi dài hay ngắn, trong nước hay nước ngòai.
Tôi như bị trâu húc vào bụng. Không chỉ bị phản bội mà còn thấy mình bị lợi dụng, thấy tình yêu của tôi bị vấy bẩn, bị chà đạp. Cho dù cô ta giải thích là cần tiền để ăn học và chăm lo cho gia đình và chỉ “làm” một thời gian, đã bỏ hai năm, hiện tại cô ấy thực sự làm nghề maketting, rằng cô ta yêu tôi, sợ mất tôi. Nhưng tôi hòan tòan chỉ còn thù hận. Tôi uống rượu triền miên và công việc kinh doanh của tôi cũng xuống dốc. Tôi xấu hổ về bản thân đến nỗi tôi không thể nói với bạn bè tôi về chuyện này.
Tôi đã yêu, đã tha thứ, đã tin tưởng người yêu của tôi. Hóa ra, tôi chỉ là một thằng ngốc bị xỏ mũi, bị lợi dụng và cười cợt. Trong sự giận dữ, tôi vẽ ra mọi kế hoạch để trả thù cô ta. Tôi dự định sẽ cho tất cả bạn bè và gia đình cô ta biết về chuyện này, phá hủy cuộc đời cô ta. Nếu không chà đạp cô ta, tôi sợ không giải được mối hận, không thể nào quay về sống bình thường được.
T.T (ngungoc…@gmail.com)
|
Ảnh minh họa: internet |
Mỗi người đều từng có những quá khứ, có thể chỉ là lỗi lầm nho nhỏ nhưng cũng có thể là bí mật tày trời. Nếu yêu một người, quá khứ không nên quan trọng. Có thể ai đó sẽ có những lựa chọn sai lầm trong cuộc sống (mại dâm, ma túy, trộm cắp, tù tội) nhưng quan trọng là họ đã thay đổi, đã chấm dứt lỗi lầm. Điều đó không khiến ai đó mãi mãi là người xấu hoặc ít xứng đáng với tình yêu và sự tôn trọng.
Xã hội của chúng ta, với những quan niệm đạo đức còn khắt khe, đương nhiên vẫn chưa thể rộng lòng với việc làm của người yêu bạn. Cô ấy đã phải giấu diếm, che đậy, hy vọng có thể chôn chặt sai lầm của mình. Vì cô ấy biết, bất cứ ai biết, bao gồm cả người yêu cô ấy say đắm, cũng khó có thể bao dung và chấp nhận. Thực tế, những cô gái đã từng có quá khứ như vậy thực ra đáng thương hơn đáng giận. Đôi khi, họ chỉ là cố gắng kiếm tiền để có một cuộc sống tốt hơn. Trong khi những người bỏ tiền mua vui thì lại không bị lên án, kỳ thị. Nhiều người còn cho rằng đó là việc bình thường, đương nhiên. Đó không phải là một sự khắc nghiệt, thiếu công bằng của cuộc đời ư?
Tôi nói như vậy chỉ mong bạn có thể hiểu rõ ràng hơn những gì mà cô gái bạn đã từng yêu đã trải qua, đã chịu đựng. Để mong bạn có thể tha thứ cho cô ấy và tha thứ cho chính mình. Bạn không chỉ hận cô gái mà bạn đã trao gửi trái tim, mà bạn còn cảm thấy phẫn uất, cảm thấy khinh khi năng lực của bản thân khi “có mắt không tròng” khi không thể “nhìn rõ” người bạn yêu. Nhưng cô gái, ở thời điểm bạn yêu, rõ ràng có đẩy đủ những tính cách đáng được tôn trọng, cô ấy đã rũ bỏ quá khứ để vươn lên một cách chân chính. Cô ấy cũng yêu bạn chân thành, không hề lợi dụng, không hề lừa dối. Bạn không sai lầm khi nhìn nhận cô ấy. Bạn chỉ không chấp nhận được quá khứ của cô ấy mà thôi.
Tôi biết rằng bạn không thể tiếp tục yêu cô gái đó. Nhưng cô gái ấy không đáng bị đối xử bất công hơn nữa. Khi mất người yêu, cảm thấy hổ thẹn, mất sự tự tin, mất đi tình yêu, sự tôn trọng…, cô ấy cũng đã phải chịu đựng đủ rồi. Ngoài ra, việc bạn trả thù, để mọi người cùng biết về quá khứ của cô ấy chẳng khác nào tự đào bới vết thương của chính mình. Khi bạn cảm thấy hả hê vì làm cô ấy tổn thương, bạn cũng sẽ nhìn nhận mình một cách tồi tệ. Bạn cũng sẽ khó quên cô ấy hơn.
Nếu bạn không thể tha thứ, bạn chỉ cần rời bỏ. Sẽ mất một thời gian để làm lành vết thương, bạn nên chơi một số thể thao, đi du lịch hoặc nói với một người bạn tin cậy về việc đó. Chúng sẽ giúp bạn "xì" bớt sự tức giận, thù hận.
Thân!
Theo Dân Việt