Là ngày cuối tuần nhưng tàu ra đảo chẳng có nhiều khách. Anh lái tàu bảo Hòn Ông này rất hiếm có du khách Việt ra ở mà đa số là khách Tây. Khách Tây thì họ đi đến xứ ta để nghỉ dài ngày nên chẳng cần phải đến cuối tuần mà ngày nào họ cũng có thể đi được. Lắc lư trên tàu chừng 20 phút, chưa kịp ngắm hết vẻ đẹp của biển trời nơi tàu đi qua thì đã đến đảo. Anh chàng receptionist tôi gọi ra book phòng kiêm luôn doorman niềm nở ra tận tàu đón, phụ chúng tôi mang hành lý vào phòng.
Nếu ai đó tìm một nơi tiện nghi có máy lạnh, tivi, internet, tủ lạnh, hồ bơi hay club nhạc nhẽo... gì đó thì đây chẳng phải là nơi để đến. Phòng ở nơi đây chỉ là nơi để ngủ với những tiện nghi đơn giản nhất là cái giường có giăng mùng & cái mền nỉ... cùng cái phòng tắm đơn giản nho nhỏ có chừa mấy ô thông gió mà khi tắm thì gió lồng vào lạnh tê tái.
Cả đảo có chừng hai chục ngôi nhà lá là phòng ngủ được bố trí rải rác nằm ẩn mình dưới những rặng dừa xanh, những bụi tre bụi trúc lao xao lả lơi theo chiều gió... Đơn giản chỉ có vậy nhưng tôi rất thích, tôi thích bởi nó thật sự phù hợp với hòn đảo, thích vì nó thật yên bình, trong lành tĩnh mịch. Du khách Tây ở đây cũng toàn người có tuổi nên ai nấy cũng nhẹ nhàng rất khẽ khàng... chẳng nghe tiếng la hét "dzô dzô, ra ra" như những nơi tôi đã có dịp đi qua...
Biển ở đảo bao giờ cũng đẹp & tôi đã có một buổi chiều lặn ngụp với làn nước trong veo mát lạnh nơi này thỏa thích. Hoạt động cứ diễn ra theo một vòng: tắm biển, nằm dài trên ghế phơi nắng, đọc sách hay chợp mắt ngủ gì đó rồi lại nhảy xuống biển bơi tiếp... Và sau đó về phòng tắm rửa thay đồ rồi lang thang ra cầu cảng, ra quầy bar nho nhỏ ở góc đảo chờ đợi để ngắm hoàng hôn tím ngắt trên đảo ở phía chân trời.
Đây là lần thứ ba trong đời tôi được ngắm hoàng hôn đẹp như vậy. Lần đầu là ở đền Tanah Lot bên Bali, lần thứ hai là buổi chiều hoàng hôn vàng rực đã khiến tôi ngất lịm vì vẻ đẹp của nó ở đảo Boracay & hôm nay là ở nơi đây - hòn Ông xinh đẹp này.
Hoàng hôn ở đảo không kéo dài lướt thướt mà trôi qua rất lẹ... phía xa xa, nơi cuối chân trời ở những rặng núi nghiêng nghiêng kia mặt trời từ tự hạ xuống. Bầu trời chuyển từ vàng sang tím rồi đỏ hồng cùng với những đốm mây trắng gợn xa xa làm cho cảnh hoàng hôn cứ như tranh vẽ... cả đảo lúc này chìm ngập trong màu của hoàng hôn...
Không có lựa chọn nào khác cho ẩm thực ngoài nhà hàng trên đảo nhưng nếu muốn dùng bữa trưa hay tối thì phải book trước chứ không phải lúc nào cũng có thức ăn sẵn. Giá cho bữa ăn trưa mỗi người là 12$ còn bữa tối là 15$ theo thực đơn còn bữa sáng được miễn phí. Ban ngày nếu muốn ăn ở biển Sơn Đừng thì có thể thuê thuyền qua đó ăn cũng rất ngon. Phải nói là nhân viên phục vụ ở đây rất dễ thương và thân thiện, miệng luôn tươi cười & cảm ơn rối rít... chúng tôi gọi thêm đồ ăn vì buổi chiều tắm biển đói quá, phần ăn không đủ no. Vậy là được phục vụ thêm nhưng miễn phí không tính tiền!
Buổi tối ở hòn Ông yên ả vắng lặng lắm! Quán bar nho nhỏ trên đảo không có nhạc, chỉ có tiếng gió rì rào, tiếng những nhánh lá dừa đưa mình theo gió đêm kêu xào xạc & tiếng những chiếc tàu cá ngoài khơi xa kia thi thoảng vọng vào.
Do điện sử dụng trên đảo là máy nổ nên việc sử dụng điện cũng rất hạn chế. Trong phòng chỉ có những bóng đèn nhỏ trên đầu giường cho khách nằm đọc sách rồi thêm cái đèn ở phòng tắm & một cái nữa gọi là bóng chính ngay cửa ra vào. Dọc đường đi đèn cũng rất ít chỉ đủ soi đường để bước... Nằm trong phòng, tôi thả mùng, bật đèn đọc trên đầu giường & chìm mình trong câu chuyện của cuốn sách mang theo... tôi ngủ một giấc ngon lành nhưng trước lúc ngủ đã không quên để đồng hồ báo thức sớm mai 5h dậy đi ngắm bình minh...
5h sáng tôi dậy, theo chỉ dẫn của tấm bản đồ lấy từ nhân viên trên đảo, chúng tôi bắt đầu men theo những vạch sơn chỉ dẫn hướng về tảng đá trên cao nhất của đảo để ngắm bình minh.
Hòn Ông nằm không xa nơi ngắm mặt trời mọc trời mọc đầu tiên ở Việt Nam là Mũi Điện, Phú Yên nên nơi đây theo tôi cũng là điểm ngắm bình minh tới sớm nhất... Đường đi quanh co, buổi sáng tờ mờ nên chúng tôi phải dùng đèn pin để tìm dấu chỉ đường là vạch sơn màu đỏ nhỏ xíu được quệt lên các tảng đá hay thân cây trên đường. Sau 30' xuống dốc lên dốc, cuối cùng chúng tôi cũng đã trèo lên được tản đá cao ấy để chờ đón mặt trời nhú lên nơi biển đông xa xa..
Những sớm mai tôi ở trên đảo trời có nhiều mây nên bình minh tôi ngắm được không hoàn hảo như việc ngằm hoàng hôn tím tôi được thưởng thức lúc chiều tà. Cảm giác lành lạnh của sớm mai giữa biển đảo mênh mông khiến con người ta thấy mình thật dễ chịu, từng làn gió biển thổi xốc vào thật lạnh nhưng trong lành biết mấy... tôi tranh thủ ráng mà hít những hơi dài của khí trời nơi đảo vắng hòng để dành mà thở cho những ngày trở về với Sài phố náo nhiệt ồn ào.
Sớm mai trời mây mù thế nhưng bình mình lên thì trời lại nắng vàng rực rỡ... biển bắt đầu xanh biếc làm cho ai không thích tắm cũng phải mủi lòng... Rồi lại tắm, tắm chán chê lại ngã người trên ghế ngắm biển trời, nhấm nháp ly cafe, thả hồn theo từng trang sách... cứ vậy mà tôi tiếp tục tận hưởng quà tặng của thiên nhiên dành cho hòn đảo hoang sơ không lãng phí từng phút giây nào.
Rồi cũng đến lúc trở về, chia tay hòn Ông hoang sơ xinh đẹp & lòng hứa sẽ quay lại. Đường đi có xa xôi đó, nơi này với nhiều người là chán ngắt nhưng tôi lại thích... bởi tôi yêu chốn yên bình tĩnh lặng nơi đó, tôi thích cái bình dị gần gũi thiên nhiên của hòn Ông, tôi muốn mình được ngồi ngắm màu tím chiếu bên cầu cảng nơi ấy & nhất định phải xem lại cho được cảnh bình minh của ánh mặt trời rực rỡ & hoàn hảo vào sớm mai của một ngày không vướng mây che...