Con người của Đàm Đức Anh, CEO của Công ty truyền thông Media One Sài Gòn, chứa đựng nhiều mặt tưởng như đối ngược. Vậy nên, chuyện đời được anh hé mở không kém phần thú vị.
Ngay sau khi thông tin về việc một người khổng lồ công nghệ trên thế giới đang tiếp cận Đàm Đức Anh với lời đề nghị "quá hấp dẫn" được anh chia sẻ, những cái tên như Google, Facebook, Microsoft… liền được đưa vào danh sách đoán già đoán non, bởi lẽ trước đó, Đàm Đức Anh đã ngồi ở vị trí CEO của rất nhiều công ty tên tuổi như Vietnamnet Media Group, Vietnamnet Star, UniTel… Gần đây nhất là vị trí Giám đốc đối ngoại của Yahoo! phụ trách quan hệ chính phủ, truyền thông và công chúng. Trong làng công nghệ, những người làm được công việc này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì lẽ đó, chuyện Đàm Đức Anh được chọn và anh sẽ chọn doanh nghiệp nào khiến không ít người tò mò.
CEO quá cô độc
- Nhìn lại, anh có bao giờ nuối tiếc khi quyết định rời bỏ Yahoo!?
- Tôi thích một triết lý như thế này: "Nếu điều gì xảy ra thì đó là điều cần phải xảy ra". Tôi gia nhập Yahoo! vào thời điểm công ty bắt đầu đẩy mạnh các hoạt động kinh doanh ở Việt Nam. Với một đội ngũ quản lý giỏi, Yahoo! đã gặt hái nhiều thành công trên nhiều phương diện: thương hiệu, doanh số, lợi nhuận, quan hệ chính phủ - truyền thông - công chúng và trở thành công ty Internet quốc tế đầu tiên và duy nhất được cấp phép hoạt động tại Việt Nam.
Yahoo! Việt Nam cũng đã xây dựng được một văn phòng đẹp và hiện đại bậc nhất. Tuy nhiên, sau 25 tháng, tôi cảm thấy sự cống hiến đã đủ và đã đến thời điểm tôi bắt đầu một sự khởi đầu mới. Nếu còn tiếp tục, tôi thấy khả năng sáng tạo của mình sẽ bị cùn mòn đi và thiếu động lực để phát triển tiếp.
- Anh lại vừa từ chối lời mời từ một người khổng lồ để dồn sức cho Media One. Anh đang theo đuổi tham vọng gì?
- Từ khi tập thiền, tôi tập cho mình một thói quen mới là không đưa ra những kế hoạch, dự định quá xa xôi. Tôi chỉ sống trọn vẹn với hiện tại và hay biết mọi thứ xảy ra xung quanh mình và làm những việc mà tôi thấy cần phải làm. Ở thời điểm này, tôi chỉ có thể tiết lộ một phần công việc mình đang chuẩn bị: đó là triển lãm đầu tiên và lớn nhất về thiết bị di động tại Việt Nam - Mobile Vietnam 2012 do Media One Sài Gòn phối hợp với Bộ TT-TT đồng tổ chức. Chúng tôi cũng chuẩn bị tung ra các sản phẩm độc đáo về công nghệ tương tác trong thời gian thực như: Augmented Reality, 3D Mapping…
|
Đàm Đức Anh.
|
- Từng có những lớp doanh nghiệp công nghệ của Việt Nam ấp ủ chiến lược khẳng định thương hiệu ở mức độ quốc tế, nhưng dường như chặng đường còn xa. Là người hiểu chuyện, anh có thể lý giải đâu là điểm yếu nhất của các doanh nghiệp này?
- Tài sản lớn nhất của các doanh nghiệp công nghệ chính là con người. Vì thế họ mạnh hay yếu, thành công hay không thành công tùy thuộc vào hệ thống quản lý nhân sự của mình. Peter Drucker từng nói, thực chất của công việc quản lý là "loại bỏ mọi chướng ngại tác động đến việc phát huy tài năng của nhân viên ". Trong bối cảnh thị trường ngày càng khó khăn, đây chính là yếu tố quan trọng nhất để doanh nghiệp công nghệ có thể chiếm được ưu thế cạnh tranh và phát triển lớn mạnh.
Tôi đã từng làm việc trong những công ty công nghệ của Việt Nam mà ban đầu chỉ có 40 người, sau 5 năm đã phát triển tới cả 1.000 người. Giống như người khổng lồ trong chiếc áo chật, họ bắt đầu chững lại và suy thoái từ đây bởi không quản lý được yếu tố con người, không còn tạo ra được động lực sáng tạo cho nhân viên và buộc phải đối mặt với tình trạng chảy máu chất xám hàng loạt.
Trong thời đại bùng nổ thông tin, câu nói: "Cá lớn nuốt cá bé" không còn hoàn toàn đúng nữa mà có thể được thay bằng "Kẻ đi nhanh nuốt người đi chậm". Những người khổng lồ như Yahoo!, Google đều có tuổi đời còn khá trẻ so với các ông lớn khác, nhưng họ nhanh chóng thành công và trở thành những thế lực toàn cầu nhờ các ưu điểm của hệ thống quản lý nhân sự ưu việt. Đây chính là điều các doanh nghiệp công nghệ Việt Nam cần học tập.
- Vậy anh đã áp dụng những điều đó vào các công ty của mình, cụ thể là tại Media One như thế nào?
- Tất cả những điều tôi học hỏi được từ những thành công hay thất bại trong sự nghiệp quản lý của mình đều được chọn lọc và áp dụng phù hợp với môi trường của Media One. Có nhiều điều để nói lắm, nhưng hãy chờ xem những sản phẩm của chúng tôi nhé. Sản phẩm của Media One chính là bộ mặt của chúng tôi.
- Anh từng trải qua những vị trí quản lý ở nhiều loại hình doanh nghiệp. Điều gì là áp lực lớn nhất với anh?
- Tôi từng trải qua các vị trí cấp trung và cấp cao ở các tập đoàn trong và ngoài nước. Vị trí khó làm nhất chính là CEO, giám đốc điều hành. Có một câu nói đại ý: "Làm sếp là được thấu hiểu ít nhất và bị săm soi nhiều nhất" và tôi thấy đúng với vị trí CEO. Một CEO giống như một vị thuyền trưởng với gánh nặng trách nhiệm chất đầy hai vai và không được sơ sẩy dù chỉ một phút vì tàu có thể va vào đá ngầm trên hải trình của nó. Áp lực quá nhiều và quá ít sự cảm thông, chia sẻ từ những người còn lại. CEO quá cô độc! Tôi từng có thời gian không còn muốn dính dáng đến công việc này.
Sống với thiền
Ngoài công việc, niềm vui của Đàm Đức Anh mỗi tuần là đi dẫn thiền ở các câu lạc bộ. Với anh, thiền là một nghệ thuật sống, một môn khoa học tâm linh. Nó bổ trợ và giúp cho cuộc sống của anh cân bằng và vì lẽ đó anh mới chia sẻ những trải nghiệm thú vị này với những người khác. Trên các trang cá nhân, anh nói về thiền nhiều hơn là công việc. Nhiều người vì thế mà chột dạ: "Đàm Đức Anh có khi đang tính chuyện chuyển nghề từ kinh doanh sang dạy thiền". Nghe xong điều đó, Đức Anh chỉ cười và nhận mình là "người dẫn thiền" chứ không phải "thiền sư".
- Cơ duyên nào đưa anh đến với thiền?
- Tôi đến với thiền từ cách đây 25 năm, từ khi 10 tuổi. Năm 1987 tôi đã được nghe GS Trần Phương nói về rất nhiều đề tài, từ vật thể bay không xác định (UFO), người ngoài hành tinh cho đến các hiện tượng siêu nhiên, siêu nhân nhưng phần mà tôi bị cuốn hút nhất là nói về năng lực siêu phàm của các vị Lạt ma đến từ Tây Tạng, cái nôi của Mật Tông.
Điều kỳ lạ là như từ trong tiềm thức, khi về nhà tôi lần lượt nhớ được các bước để ngồi kiết già hoa sen đến quán tưởng về tha lực từ bên ngoài đi qua đỉnh đầu xuống xương cụt. Cần lưu ý là thời đó, không có sách báo hay tài liệu gì về phương pháp thiền này và cũng không có ai dạy thiền cả. Tất cả những gì tôi làm được là nhờ khả năng tưởng tượng của tôi được dẫn dắt bởi một mối liên hệ bí ẩn nào đó.
Mãi đến năm 2010, do những nhân duyên đưa đẩy, tôi đến với Vipassana (Thiền Minh Sát hay còn gọi là thiền Tuệ), một phương pháp thiền giản dị, trong sáng giúp phát triển trí tuệ. Càng tập càng thích, tôi quyết định gác lại tất cả công việc và dành tới 100 ngày thiền tập ở Myanmar với những vị thiền sư danh tiếng thế giới như: U Tejaniya, Pa-Auk Sayadaw. Trở về Việt Nam, tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi sống khác đi, cho đi nhiều hơn và càng ngày tôi nhận được càng nhiều hơn. Tôi cảm thấy rất may mắn và hạnh phúc với cuộc sống hiện tại mà mình đang có.
- Trong thời buổi kinh tế khó khăn này, nhiều doanh nhân đã tìm đến tâm linh để lấy lại thăng bằng và cầu mong sóng gió sớm qua. Trong những lớp dạy thiền của anh, hẳn có nhiều doanh nhân tham gia?
- Nếu tính gộp 2 câu lạc bộ mà tôi đang dẫn thiền gồm có Cơn bão triệu phú và Sống thiền thì hiện tại có khoảng hơn 100 người đến nghe tôi trao đổi và chia sẻ về thiền mỗi tuần. Trong số này có cả những người có học hàm giáo sư, học vị tiến sĩ, còn doanh nhân và quản lý doanh nghiệp cấp cao và cấp trung thì rất nhiều. Họ có trí, có lực nhưng gặp khủng hoảng về tâm do khó khăn chồng chất trong thời buổi kinh tế suy thoái. Là một nhà quản lý, tôi đồng cảm với họ.
Là một người đã có những trải nghiệm sâu sắc về thiền, tôi giúp họ điều chỉnh lại cuộc sống. Trong quá trình chia sẻ, mọi người đã học cách sống trọn vẹn với thực tại, ghi nhận mọi thứ như chúng đang là, sống tỉnh thức và an nhiên dù cuộc sống có biến đổi như thế nào đi chăng nữa và nhiệt tâm phát triển trí tuệ.
Kết quả là phần lớn những người tham dự rất vui mừng trước những gì đã đạt được, thậm chí có người bị trầm cảm nặng đã chữa được căn bệnh này. Không những thế, những thành viên này đã tự kết nối với nhau thành một hình thức "networking" hiệu quả và gần đây tôi có nghe họ chia sẻ là đã có những hợp đồng được ký kết với nhau trong quá trình tham gia tập thiền chung nữa kia. Điều này thật thú vị, có phải không?
- Vậy còn với một CEO rong ruổi khắp mọi nơi để trải nghiệm và nói chuyện về thiền như anh thì chuyện công ty và kinh doanh sẽ quản lý như thế nào? Chẳng lẽ anh cũng để nó "tùy duyên" giống anh?
- Tùy duyên là như thế nào nhỉ? Là hiểu được mọi sự vật, hiện tượng đều do duyên sinh, nằm trong mối quan hệ chi phối của định luật nhân quả và vì thế đừng cố can thiệp và hãy để cho mọi thứ được vận hành một cách tự nhiên. Đói thì ăn, mệt thì ngủ, thấy những việc cần làm thì làm, không làm nhiều việc cùng lúc, không chồng chéo, ôm đồm, không cố gắng quá sức để đạt được một điều gì cả. Tôi phân định rất rạch ròi thời gian biểu cho công việc kinh doanh và chia sẻ thiền. Một tuần có 7 ngày thì 5 ngày tôi dành cho công việc, 2 ngày cuối tuần tôi dành cho gia đình và đi chia sẻ về thiền. Với thời gian biểu này, cuộc sống của tôi vô cùng cân bằng và tôi hài lòng với những gì mình đang có.
Ðại gia và chân dài
- Không chỉ làm ông chủ của công ty công nghệ và đi dạy thiền, tôi nghe nói anh còn dính dáng đến nhiều chân dài trong làng showbiz. Thực hư chuyện này là như thế nào?
- Nói "dính dáng với chân dài" rất mập mờ và dễ bị hiểu sai. Phải nói một cách rõ ràng là tôi từng làm việc với nhiều cô gái đẹp và nổi tiếng, nhưng chỉ là trong mối quan hệ công việc. Hay nói đúng hơn, tôi là người mạnh dạn cộng tác hoặc sử dụng "chân dài" trong công việc liên quan đến công nghệ.
Ngọc Oanh (Á hậu Việt Nam), Vũ Thu Phương (Siêu mẫu Việt Nam), Ái Châu (Á hậu phụ nữ Việt Nam qua ảnh), Hương Giang (Hoa hậu châu Á), Phạm Ngọc Thạch (Giải vàng Siêu mẫu Việt Nam) là những cái tên tôi từng cộng tác hoặc tuyển dụng vào công ty vì công việc kinh doanh. Tôi thấy những cô gái này rất có cá tính, ý chí vươn lên, óc suy nghĩ nhạy bén cộng với một ngoại hình đẹp. Còn sự kết hợp nào tuyệt vời và đầy cảm hứng hơn thế?
Thực ra giới showbiz với tôi chẳng có gì xa lạ. Từ những năm 1994-1995, khi tôi mới 17-18 tuổi và đang còn là học sinh PTTH, tôi từng làm ông bầu hoặc đồng tổ chức của những chương trình văn hóa nghệ thuật lớn nhất của học sinh - sinh viên Hà Nội thời bấy giờ, với lượng người tham dự lên tới 15.000-30.000 người/chương trình như: Night of Passion, Sơn ca New Wave, Quần Anh Hội… Tôi dám bỏ tiền ra mời những diva như: Thanh Lam, Mỹ Linh và những "chân dài" đình đám thời đó như: Thúy Hằng - Thúy Hạnh, Nguyễn Thu Hương, Bảo Ngọc, Hải Yến, Mai Thu Trang... Với một chương trình "đầy sao" chúng tôi đã thắng lớn về doanh thu.
- Có vẻ như anh cũng có năng khiếu làm bầu sô đấy chứ. Tại sao anh không theo đuổi con đường đó?
- Tôi nghĩ mình đã làm rất tốt công việc đó. Cách đây gần 20 năm, bầu show vừa là người đi xin giấy phép tổ chức biểu diễn, vừa viết và thiết kế thông điệp quảng cáo vừa lên khung và dàn dựng chương trình, vừa chỉ đạo nghệ thuật và kiêm luôn điều phối phát hành vé. Tất cả trong một. Thời đó, hầu như chẳng có ai có nghề bầu sô cả nên nếu làm là chắc thắng.
Nhưng tôi quan niệm, trong suốt cuộc đời mình chỉ gắn bó với những gì mình làm tốt nhất và phải có đam mê nữa. Chính vì thế mà tôi đã chọn con đường dấn thân vào ngành truyền thông và công nghệ thông tin thay vì trở thành một người của giới showbiz. Đây mới thực sự là thứ tôi thích nhất.
- Vậy khi chuyển sang kinh doanh công nghệ, những "chân dài" ấy đóng vai trò như thế nào trong chuyện kinh doanh của anh?
- Tôi vừa đọc cho bạn một danh sách các "chân dài" thuộc hàng vedette, xuất hiện trên nhiều phương tiện truyền thông ở Việt Nam. Nhưng chắc bạn và nhiều người chưa biết, Phạm Ngọc Thạch từng giúp tôi bán các sản phẩm hệ thống viễn thông di động trong tòa nhà cao ốc (IBS), Ái Châu và Hương Giang từng giúp tôi thực hiện việc mua bán bản quyền âm nhạc trên điện thoại di động và hệ thống truyền thông đa phương tiện…
Với Ngọc Oanh, tôi là người sản xuất và trực tiếp viết kịch bản với Ngọc Oanh làm MC cho chương trình Xem Euro (2004) cùng người nổi tiếng, chương trình tương tác truyền hình - tin nhắn di động đầu tiên của Việt Nam. Bạn thấy không, những mối quan hệ của tôi như vậy có hàm lượng chất xám rất cao đấy chứ?
- Câu chuyện "đại gia và chân dài" lúc nào cũng nóng. Có vẻ như đồng tiền và sắc đẹp chẳng thể nào tách rời được nhau. Trong câu chuyện này, theo anh, ai được ai mất nhiều?
- Nếu tôi không nhầm thì cụm từ "chân dài - đại gia" có xuất xứ từ điện ảnh, sau đó được báo chí truyền thông sử dụng với tần suất cao, nhưng mang ý nghĩa không tích cực cho lắm và phần lớn là bị hiểu sai nữa. Hình như họ thấy, dùng "trai tài - gái sắc" thì không ăn khách nên phải sử dụng cụm từ này?
Theo quan điểm của tôi, nếu một người đàn ông tài giỏi, làm giàu bằng sức sáng tạo và khả năng lao động của mình thì anh ta hoàn toàn xứng đáng được hưởng những thành quả đó, thậm chí là mưu cầu hạnh phúc với một người đẹp. Mặt khác, một người đẹp chẳng có gì sai trái khi yêu một người đàn ông tài năng, có sự nghiệp vững chắc và có khả năng bao bọc và lo lắng cho tương lai của mình. Nhưng nền tảng cốt lõi vẫn phải dựa trên tình yêu chân thật, trong sáng. Trên thực tế, "đại gia" không nhất thiết phải đi với "chân dài" cũng như "chân dài" không nhất thiết phải đi với "đại gia".
Chúng ta tự tạo ra một hệ quy chiếu với những chuẩn mực do truyền thông dựng lên rồi gán các giá trị lên cho các đối tượng nằm trong tầm ngắm của hệ quy chiếu này. Câu chuyện "chân dài - đại gia" vốn đã bị hiểu sai, quá ồn ào và tốn nhiều giấy mực của giới truyền thông. Đã đến lúc minh định rõ ràng mối quan hệ này.
- Với cá nhân anh thì sao?
- Tôi nghĩ mình nằm ngoài mối quan hệ này vì hai lý do: thứ nhất, tôi không phải là một đại gia. Thứ hai, mối quan hệ của tôi với các "chân dài" chỉ đơn thuần là công việc. Nhưng nếu một ai đó gán mác chân dài cho cô gái mà tôi đang yêu, tôi cũng đành chịu thôi. (Cười)
Theo DDDN