(tapchigiadinh) - Tôi là một người phụ nữ lãng mạn, cầu toàn, ưa sạch sẽ. Từ ngày còn trẻ, tôi vẫn có thói quen tự tạo cho mình một căn phòng gọn ghẽ với màu sắc nhẹ nhàng. Tôi thích nhất những buổi tối cuối thu se lạnh, nằm trong cái chăn mỏng còn đầy mùi nắng ban chiều. Tôi cầu kỳ đến nỗi không thích bất cứ loại nước hoa nào.
|
Tôi chỉ thích mùi của nắng... đắp một chiếc chăn còn thơm mùi nắng như vậy, tôi thấy mình như ngủ với cả mùa thu (Ảnh minh họa)
|
Tôi chỉ thích mùi của nắng. Nếu hôm đó là ngày đẹp trời, tôi sẽ lấy chăn gối ra phơi. Tôi cảm thấy ánh nắng dịu của mùa thu là năng lượng diệu kỳ, chúng sẽ thấm đẫm vào toàn bộ chăn gối của tôi. Đắp một chiếc chăn còn thơm mùi nắng như vậy, tôi thấy mình như ngủ với cả mùa thu.
Có lẽ do tính cách, nên sau này tôi đã yêu anh - chàng trai của tôi - một người đàn ông đầy nắng. Anh khỏe mạnh, thích thể thao và sở hữu làn da rám nắng. Tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ những ngày tôi là bác sỹ tập sự ở Bệnh viện Bạch Mai. Tôi vẫn thấy anh chạy bộ mỗi buổi sớm. Tôi thích nhìn anh chạy bộ nên thường đến viện rất sớm. Mỗi lần đi ngang qua anh, cái mùi nắng nồng nồng thơm mát ấy như được tỏa ra, khiến tôi mất ngủ.
Và hình như anh cũng có cảm tình với tôi - một cô bác sỹ trẻ luôn đến sớm nhất bệnh viện. Có lần tôi vô tình để rơi một tập tài liệu, anh đã chủ động tìm gặp tôi để trả. Cũng từ đó, chúng tôi quen nhau và bắt đầu hẹn hò.
Anh là kỹ sư xây dựng, đẹp trai, hào hoa, nhiều tài lẻ nhưng đặc biệt nhất vẫn là khả năng thể thao của anh. Từ ngày quen anh, tôi cũng bắt đầu lui tới những trung tâm thể dục để luyện tập. Cứ hết giờ làm anh lại đến đón tôi.
Đó là thời gian hạnh phúc nhất đời người - thời gian của yêu đương - thời gian của sự khám phá! Tôi ngồi sau một tấm lưng rất lớn. Tôi áp má vào khối cơ bắp đầy nắng ấy mà hít ngửi không thôi. Tôi lịm đi trong vòng tay săn chắc của anh. Tôi rúc đầu vào tảng ngực của anh mà nghe thấy mùi nắng dịu dàng. Ôi! Tình yêu! Một cái gì đó không thể nói nên lời. Tôi đã đắm say bên anh và nghĩ mình sẽ là của anh mãi mãi.
Đương nhiên chúng tôi trở thành vợ chồng trong niềm hạnh phúc tràn trề. Gia đình anh khá giả nên có nhà riêng cho chúng tôi. Hơn nữa anh lại là kỹ sư xây dựng nên biết cách thiết kế căn nhà ấm áp của mình. Tôi đã rơi nước mắt khi nhìn căn phòng hạnh phúc do anh thiết kế: gam màu xanh nhạt, chăn gối xanh nhạt, cửa sổ được trồng đầy hoa, ánh nắng chan hòa… Tôi ôm anh và biết ơn cuộc đời này.
Tôi đã kể cho anh nghe về mùi của nắng - mùi của mùa thu từ nắng - mùi của cơ thể anh đã khiến tôi si mê và trở thành vợ anh bây giờ. Anh cười chỉ cửa sổ rồi nói: “Anh đã đem hết nắng của mùa thu về cho em!”.
Những đêm đầu tiên của cuộc sống vợ chồng mới tuyệt vời làm sao. Trong căn phòng ấy, mùi nắng hình như vẫn đọng lại mọi ngóc ngách, cái chăn mỏng thơm lừng, còn cơ thể của anh: là nắng ư? Là mưa ư? Là giông tố ư? Tôi không biết! Tôi thực sự bơi trong mùi nắng bồng bềnh của mùa thu, chìm sâu trong tảng ngực đầy nắng của anh. Khi ấy tôi tự hỏi, liệu còn ai đó hạnh phúc hơn tôi không? Tôi đã từng đọc nhiều cuốn sách về tình yêu, xem nhiều bộ phim lãng mạn, đôi khi tôi đã khóc và nghĩ rằng sự viên mãn trong tình yêu chỉ tồn tại trên phim ảnh, hoặc sự tưởng tượng gàn dở của đạo diễn.
Nhưng bây giờ, tôi - cô gái mới lấy chồng đang trải nghiệm tình yêu, sự hạnh phúc. Nó là thật, tôi có thể sờ, nắn, ngửi… tất cả. Nó không phải phim ảnh mà rất thật. Thân thể anh đây, căn phòng tôi đây, mùi nắng dịu dàng ưa thích của tôi đây. Tất cả là thật. Vì nó thật nên hay hơn bất cứ cuốn sách, bộ phim nào.
Cứ cuối tuần, tôi lại tự tay nấu một bữa cơm thật thịnh soạn, tôi thắp nến, mở rượu vang. Tôi ngồi chờ anh về trong căn nhà nhè nhẹ ánh sáng, trong căn nhà còn tràn đầy mùi nắng của mùa thu. Anh xuất hiện, vẻ mặt hớn hở, cơ thể anh vương đầy mùi nắng và bụi bặm của công trình, anh cất cái mũ bảo hiểm nhìn tôi đầy hạnh phúc. Tôi đẩy anh vào nhà tắm, tôi luôn thích tắm cho anh như thế. Tôi muốn tự mình kỳ cọ cơ thể cường tráng của anh. Tôi nghiện cái mùi nắng vương lại trên cơ thể người mình yêu.
|
Căn phòng đầy mùi nắng bỗng chốc hôi nồng vì rượu, vì mồ hôi trên quần áo và cơ thể anh (Ảnh minh họa)
|
Và chúng tôi ngồi vào bàn ăn, dưới ánh sáng dịu nhẹ của nến, rượu vang được rót ra. Anh mỉm cười nắm lấy tay tôi và nhìn tôi như buổi mới gặp. Cứ thế chúng tôi sống bên nhau hạnh phúc trọn vẹn. Rồi tôi cũng sinh em bé - một cháu trai kháu khỉnh. Ngày tháng vẫn trôi đi êm đềm, và anh vẫn đem về mùi nắng cho tôi.
Có thêm em bé, công việc bận rộn nên tôi phải thuê thêm người giúp việc. Dù bận bịu ở bệnh viện và con nhỏ nhưng tôi luôn giữ sự sạch sẽ và cái mùi nắng quen thuộc của mình. Tôi đã phải dạy người giúp việc rất tỉ mỉ về cách giữ gìn căn nhà sạch sẽ, nấu một bữa ăn tinh tế, đón một buổi chiều cuối tuần đầy đủ và lãng mạn.
Còn anh, có lẽ do công việc nên thay đổi khá nhiều. Anh thường về nhà muộn hơn, người nhễ nhại mồ hôi, đầu tóc rối bù với đống bản vẽ dày cộp. Anh ăn qua loa bữa cơm, rồi lao lên phòng bật đèn làm việc. Anh gù lưng bên chiếc máy tính. Tôi thương anh nên không nỡ giữ thói quen hàng ngày: tắm cho anh. Có lần tôi muốn anh vào nhà tắm thì anh càu nhàu rằng, bận bịu quá, đang mệt tắm cảm bây giờ, hoặc anh ậm ừ dội ào rồi vội vã lên phòng làm việc.
Khi đã khuya anh nằm vật xuống bên tôi, ngáy pho pho mệt lử. Bây giờ cơ thể anh cũng bắt đầu rũ rượi, nó không còn săn chắc và vương đầy mùi nắng nữa. Nó chỉ mang bụi bặm và mùi hoi nồng của mồ hôi. Tôi vẫn thương anh nên khẽ nép vào anh để ngủ.
Thế rồi có những buổi chiều, anh trở về trong tâm trạng kích động, miệng anh đầy mùi rượu, anh nhìn tôi cười hềnh hệch, anh loạng choạng đi vào phòng mà không thèm bỏ giầy. Cứ thế anh để nguyên cơ thể đầy bụi, lao lên cái giường mà cả ngày tôi kỳ công phơi nắng. Khi tôi cố gắng cởi quần áo cho anh, thì anh ôm ghì lấy tôi. Ôi thôi! Cái mùi rượu bia, ớt tỏi, và cả mùi gì đó như thứ nước hoa rẻ tiền nữa. Chúng vù vù bay ra, quấn lấy thân thể tôi, phá tan mùi nắng mà tôi chắt chiu cả ngày. Tôi muốn hét lên, tát vào cái mặt nhầy nhầy bùn đất của anh. Nhưng tôi vẫn cố thương anh. Tôi run rẩy, rên rỉ như con chim gặp bão.
Lại một buổi chiều anh trở về với một tá bản thiết kế. Anh ăn qua loa rồi lao lên phòng làm việc. Bây giờ thì căn phòng thiết kế của anh bày la liệt bản vẽ, mùi thuốc lá sặc sụa, lỏng chỏng những chai lọ. Anh gù lưng như con gấu và chẳng để ý đến tôi. Đến khuya, anh lảo đảo về phòng, vẫn bộ dạng rũ rượi, hôi hám mùi mồ hôi. Anh nằm vật ra giường. phá tan mùi nắng của tôi.
Thấy anh thay đổi nhiều quá, tôi nhìn sâu vào mắt anh và góp ý. Anh gật gù như nhận ra nhưng ngay đêm đó, anh vẫn vậy. Bây giờ anh còn hút thuốc lá ngay trong căn phòng của chúng tôi, nếu tôi nhắc thì anh cau mày rằng, đang suy nghĩ, đang căng thẳng vì công việc. Rồi anh vùng vằng đi chỗ khác. Anh rối mù rít thuốc, cắm mặt vào máy tính mặc kệ tôi với căn phòng.
Một buổi chiều, tôi kiên quyết đẩy anh vào nhà tắm. Tôi nói rằng, buổi tối hôm nay là kỷ niệm 7 năm ngày cưới, em muốn chúng ta ăn tối với rượu vang và ánh nến, em muốn hít ngửi mùi nắng trên cơ thể của anh, em đã gom nắng từ cửa sổ mà anh thiết kế riêng cho em… Tôi đã khóc! Anh ậm ừ đi vào nhà tắm rồi đóng sầm cửa lại, anh dội nước ào ào và bước ra đầy bực tức. Anh mặc luôn bộ quần áo ban chiều, với cái đầu bù xù nhìn tôi rồi nói: “Được chưa thưa bà chủ?”. Rồi anh ngồi vào bàn ăn, ngửa cổ tu một ly rượu, anh ăn uống mà không thèm nhìn tôi. Khi bắt đầu ngà ngà hơi men, anh kéo tôi về phòng. Cơ thể anh vẫn hôi hám mùi mồ hôi, anh ôm chặt tôi và phả đầy rượu từ cái miệng méo xệch.
Căn phòng đầy mùi nắng bỗng chốc hôi nồng vì rượu, vì mồ hôi trên bộ quần áo cáu bẩn ở công trường của anh. Tôi muốn trốn chạy, tôi muốn gào lên, tôi muốn chết! Nhưng tôi đâu thắng được anh - một con gấu hôi hám - một thân thể hôi hám cục cằn. Căn phòng tôi dày công chuẩn bị cũng nhàu nhĩ như cơ thể của anh. Mùi nắng! Ôi! Mùi nắng thân yêu của tôi! Chúng biến mất, chúng chạy ào ào ra cửa sổ và có lẽ không bao giờ dám trở lại nữa. Những bông hoa bên cửa sổ anh trồng ngày nào, giờ già nua khô khốc, chúng héo rũ vì chán nản. Chúng cũng bỏ tôi mà đi.
Tôi nằm khóc ri rỉ như kẻ sắp chết. Cơ thể tôi nhớp nháp mồ hôi của anh. Còn anh bây giờ thì ngáy pho pho, miệng méo xệch rỉ đầy nước dãi. Hơi thở của anh chỉ mùi rượu, ớt tỏi. Mái tóc anh đầy bụi và kết lại vì mồ hôi. Trời ơi! Đó là người đàn ông của tôi sao? Mới 7 năm thôi mà tất cả đã thay đổi như một cái chớp mắt. Tôi lại rên rỉ khóc. Tôi còn biết làm gì? Nhưng tiếng khóc của tôi không làm anh tỉnh được. Anh vẫn ngủ, ngáy pho pho, miệng méo xệch rỉ đầy nước giãi.
Theo Phunutoday.vn